"Em chẳng biết nữa. Hồi nhỏ em bị bệnh này, rồi uống thuốc nó đỡ, giờ chẳng hiểu sao lại tái phát." Cô ta thở dài.
"Có bệnh thì phải chữa. Quan trọng là tâm lý, đừng có căng thẳng. Tôi thấy cô đang tự làm khổ mình đấy."
Cô ta ngồi trên giường, buông thõng chân, đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
"À mà công việc mới có gì khó khăn không?"
"Không anh ạ. Dù hơi lạ lẫm một chút nhưng vẫn trong khả năng của em. Mà ngại quá, vừa mới vào làm được mấy tuần đã xin nghỉ chữa bệnh."
"Không sao đâu, chuyện đó không đáng ngại lắm. Mà nếu có khó khăn gì thì nói tôi, trong khả năng tôi giúp được thì tôi sẽ giúp."
"Vâng."
"Mà, cô vẫn còn giữ những thứ này à?" Tôi cầm con gấu bông nhỏ nhắn mà tôi tặng cô ta, nhìn nó.
Con gấu dễ thương thật. Màu đỏ, mặc váy len trắng, đôi mắt nhắm hờ như đang cười. Tôi cũng mỉm cười, nhưng chợt quay về thực tại.
"Cô vẫn còn giữ con gấu này à?"
"Nó là quà anh tặng mà. Mỗi khi buồn, em lại mang nó ra nhìn."
"Nhìn nó để buồn thêm à?"
"Sao... anh lại nói thế?"
"Thôi, tôi về đây. Giữ gìn sức khỏe." Tôi đứng dậy bước ra.
"Anh..." Cô ta gọi rồi chạy theo, ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
"Anh ở lại với em một lúc nữa được không?"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Cảnh Hắc Dạ [Dịch]