Tôi từ từ gỡ tay cô ta ra khỏi cái ôm.
"Cô đi nghỉ đi. Tôi thấy cô đang mệt lắm đấy, còn vài ngày nữa là mổ rồi. Đừng có lo lắng gì cả."
"Anh đừng đi mà."
Cô ta đang khóc, vẫn đứng đó với đôi tay buông thõng.
"Em xin lỗi, em sai rồi. Em xin lỗi anh mà."
Tôi ngoái lại nhìn cô ta. Chợt, tôi nghĩ đến cảnh cô ta quyết định chấm dứt với tôi cách đây mấy năm. Tôi cũng đã khóc, cũng đã cầu xin.
"Cô đừng khóc nữa. Có phải tôi không gặp cô nữa đâu. Nói thì nghe lời đi, không thì không có lần sau gặp lại đâu. Tôi về đây."
Tôi bước ra khỏi phòng thì gặp Đức đang đứng ngoài, chắc nó cũng nghe được phần nào cuộc nói chuyện của tôi và Q.Nga.
"Anh đi về đây."
"Anh ở lại chơi tí nữa ạ."
"Thôi, anh về. Còn mấy cái bản vẽ ở nhà đang dang dở."
"Dạ vâng."
"Hôm nào chị mổ alo anh nhé. Thế nha."
"Vâng, em chào anh."
Tôi về nhà với tâm trạng ngổn ngang. Chẳng có hứng làm việc. Tôi rán vài cái xúc xích, đem mấy lon bia ra ban công ngồi. Đúng là thật sự bế tắc. Cực kỳ bế tắc. Tôi đang ngồi uống thì thằng Quân về.
"Sao ngồi một mình thế mày, ăn uống gì chưa?"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Quái Thư