"Nhưng nhị gì, định đứng đợi xe buýt rồi làm ninja thêm nửa tiếng nữa à."
Cô ta lẳng lặng bước lên xe tôi, ngồi sau, suốt quãng đường từ Hồ Gươm về Bạch Mai tôi và cô ta không nói với nhau câu nào. Về tới ngõ nhà cô ta.
"Tôi về đây, cảm ơn anh."
"Không có gì, chuyện lúc nãy tôi nói với cô, cô nhớ rồi chứ?"
"Vâng."
Thế là tôi giải quyết cũng êm êm cái chuyện em Ngọc. Nhưng cô gái kia, cô ta có một cái gì đó lạ lạ, một chút nhẫn nhịn khi nói chuyện với mình, đôi khi cũng ương bướng, đôi mắt sâu làm tôi rất ấn tượng. Nếu biết cách ăn mặc và trang điểm thì rất xinh. Về đến công ty đang nghĩ mông lung thì em Trang lù lù đi từ đằng sau làm tôi giật cả mình.
"Anh, anh đi đâu về đấy, trưa em lên phòng rủ anh đi ăn cơm mà không thấy anh đâu."
"Anh đi đòi nợ."
"Sếp giàu ha, cho em mượn ít đi shopping đi."
"Chủ nhật đi, thích gì anh mua cho."
"Thật không?"
"Anh đã nói mà không làm bao giờ chưa?"
"Hi hi, để em về suy nghĩ mua món gì thật đắt mới được."
"Ừ."
"Hôm nay anh bị làm sao thế nhỉ, ăn nhầm cái gì à."
"Làm sao cơ?"
"Dễ tính thật, không khó tính như mọi hôm, buổi trưa đi ra ngoài xong về có biểu hiện lạ lạ. Khai mau, anh tranh thủ đi với cô nào hả?"
"Làm gì có, anh đi đòi nợ thằng bạn thôi. Nhưng mà nó chả còn đồng nào, không đòi được."
"Hóa ra vậy."
"Thôi về đi làm đi, có gì nói sau nha."
"Vâng."