"Mới sáng đã khó tính rồi, em không trang điểm được chưa?"
Vội vã phóng xe đi, qua nhà đón Trang rồi đi ăn sáng, sau đó đến công ty. Tâm trạng của tôi không được tốt lắm từ tối qua, và Trang dường như cũng nhận ra điều đó.
"Anh, nhớ mai là ngày gì không?"
"Mai chủ nhật."
"Thế hôm trước anh nói với em làm sao? Anh không nhớ à?"
"Nhớ chứ, mai dẫn nhóc đi sắm đồ, à nhầm, nhóc dẫn anh đi mua áo chứ. Mà em thích gì, anh còn biết lối cày kéo để mua đồ cho em chứ, túi LV, nước hoa Chanel, cái gì đắt tiền, ngoài những thứ đó ra muốn gì anh mua cho."
"Đồ ki bo, ki bo. Em chỉ cần anh đi xách đồ cho em thôi, làm vệ sĩ cho em một ngày nhé, em nghe lời anh nhiều rồi, bây giờ anh phải nghe lời em."
"Được thôi. Cứ ngoan là cái gì anh cũng cho."
"Em hư chắc. Có anh dở dở ương ương khó chiều."
"Vâng, thế mà có đứa cứ suốt ngày nhõng nhẽo đi theo ấy nhỉ."
"Chẳng nói với anh nữa, thôi anh về phòng mà ôm cái đống bản vẽ của anh đi."
"Sorry mà, anh lên phòng đây."
Ngồi làm việc được một lúc, chú Quang gọi tôi xuống phòng.
"Có việc gì thế chú?"
"Xong bản quy hoạch lên Gia Lâm chưa?"
"Rồi ạ, cháu chuyển mấy mẫu nhà sang cho anh em bên kết cấu làm rồi."