"Ừ, ông Tuân (bố Trang) mới nói chuyện với chú, đợt này chú giao cho cháu hết đấy, tự lo liệu rồi bố trí anh em làm việc nhé."
"Vâng."
"Mà này, chia ra cho anh em nó làm, đưa cho mấy đứa trẻ nó làm để chúng nó vỡ ra, cháu cứ ôm vào người làm không hết việc đâu, mình chỉ kiểm tra khối lượng với chất lượng thôi. Chú thấy cháu cứ cắm đầu vào việc nhiều quá. Tại chú nể ông Tuân nên mới để cháu làm dự án này đấy."
"Cháu vẫn đi chơi mà."
"Chú biết cái nghề của cháu, một khi đã hứng thì làm, nhưng không có hứng thì có nghĩ nát óc ra cũng không hiệu quả đâu, cho nên làm sao phối hợp lí, suy nghĩ ít thôi. Bố mẹ cháu nói thế thôi, cái gì đến nó sẽ đến."
"Cháu có nghĩ gì đâu, thôi cháu về phòng đây."
Tôi lẳng lặng bước ra, đi ra cửa gặp em Trang.
"Hồ sơ nè anh, chú bảo em đưa cho anh."
"Ừ, trưa đi ăn với anh không?"
"Cái gì cơ ạ?"
"Trưa đi ăn cơm cùng anh không?"
"Tự nhiên hôm nay chủ động, để em suy nghĩ xem đã. Hôm mọi hôm đến giờ toàn em giục anh đi ăn. Hôm nay thì lại rủ em thì rõ sớm. Sáng mẹ cho anh ăn cái gì à?"
"Vớ vẩn, hỏi lại lần nữa có đi không, chiều nghỉ kiếm chỗ nào chơi đến tối rồi về."