Tôi lắc đầu nguây nguẩy. Có vẻ tình hình đi quá xa rồi, bố mẹ hiểu lầm, giờ được cả hai bác nhà Trang lại cũng hiểu lầm, chú Quang cũng hiểu lầm. Tính tôi lại sống cầu toàn, tuy nhiều lúc có lạnh lùng thật nhưng không muốn làm mất lòng người thân mình, đành chấp nhận đi vậy, có cơ hội giải thích sau. Mà thôi cứ vô tư đi, nghĩ nhiều mệt óc.
Làm xong, tôi cùng về nhà Trang ăn cơm rồi chiều đi về quê nội Trang. Về đến nơi cũng khoảng 3 giờ. Khung cảnh ở quê mát mẻ, thanh bình, nơi đây đúng thật sự là làng quê, có triền đê, có lũy tre, có những đứa trẻ đá bóng trên bãi cỏ. Người lớn thì ra đồng gặt lúa. Đã lâu lắm rồi tôi mới ngửi thấy mùi thơm của rơm rạ, ngửi thấy mùi khói khi chiều tà của làng quê. Ông nội Trang đã mất từ lâu, giờ chỉ còn bà nội. Bà ở với cô chú ruột của Trang, về đúng ngày gặt nên chỉ có mình bà ở nhà.
"Con chào bà."
"Cháu chào bà," tôi chào.
"Cả nhà cái Trang về rồi đấy à?"
"Mọi người đi đâu hết rồi bà?" Bác Tuân nói.
"À, chú cô đi ra đồng gặt cả rồi, thằng Cò cũng đi theo. Bà đang đợi lúa về để suốt lúa đây. Mà đây người yêu Trang à, đẹp trai nhỉ, dân thành phố có khác."
"Dạ, cháu không phải dân thành phố đâu ạ."
"Thành phố hay không không quan trọng, miễn sao cứ yêu thương cháu gái bà là được rồi. Mà mấy đứa nghỉ ngơi đi, đi đường chắc mệt."
"Dạ, không sao đâu bà ạ, mà bà ơi, cháu đi vòng vòng quanh xóm tí. Hai bác với bà ngồi nói chuyện đi ạ. Em đi cùng không?" tôi nói với Trang.
"Anh đi đâu em đi đấy."
Đề xuất Tâm Linh: MIẾU HOANG