Cuộc đời mỗi người cũng tựa như những ván bài, lúc thắng, lúc thua, thêm chút may mắn, thêm chút hương vị cho cuộc sống. Đôi khi, tôi vẫn lang thang một mình, vẫn hay suy tư vẩn vơ, vẫn mơ mộng. Sống là không được đánh mất hy vọng, hãy cứ cố gắng, ít nhất là vì chính bản thân mình. Khi đó, bạn sẽ thấy trân trọng thành quả của bản thân, dù kết quả mà sự cố gắng đó mang lại không nhiều.
Hơn 11 giờ đêm, tôi về đến nhà, bố vẫn đợi tôi về.
"Về rồi à con?" - Bố tôi nói.
"Vâng, bố chưa ngủ ạ? Mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con ngủ rồi, bố đợi con về để khóa cửa. Đi tắm đi con, xong ra bố hỏi cái này."
"Vâng."
Thả mình vào làn nước nóng, tôi như bừng tỉnh. Đứng trân người để từng giọt nước lăn từ trên xuống, tôi nghĩ đến Trang. Trang xinh xắn, hiểu chuyện, gia đình cơ bản, bao nhiêu người mơ ước còn không được. Nhưng tại sao, tôi không hiểu nổi chính mình nữa, tôi sợ. Sợ nếu yêu Trang, một ngày nào đó cô bé lại bỏ tôi mà đi. Đi ngoài đường, nhìn người ta có đôi có cặp, tôi cũng thèm muốn, thèm được chở người tôi yêu đi chơi, thèm cái cảm giác có người ngồi sau, đơn giản chỉ cần ngồi sau thôi, không cần nói, chỉ cần một cái ôm nhẹ từ phía sau, chỉ cần áp nhẹ đôi môi vào tai tôi khi tôi lái xe. Thèm lắm chứ.
"Tắm xong rồi à con?"
"Vâng, có chuyện gì bố?"
"À, chỉ cho bố sử dụng cái Android này cái. Nhiều cái bố mò mà không ra."
Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Nhất Danh Sách