- Cô ngủ chưa vậy?
- Anh có việc gì không? Sao toàn gọi lúc đêm thế. Không để tôi ngủ thì phải để cho Ngọc nó ngủ chứ.
- Em Ngọc đang nói chuyện ngoài ngõ với thằng Nhật kia kìa.
- Anh... sao anh biết?
- Những người thông minh thì cái gì chẳng biết.
- Mà anh có việc gì?
- Tôi cảm ơn cô vụ sáng nay. (Giọng tôi ngập ngừng)
- Nhận lời cảm ơn của anh thì tôi uống nước cũng không trôi.
- Cảm ơn thật đấy, giống tôi đùa lắm à?
- Dẫu có thật nhưng tôi vẫn thấy cái tấm lòng của anh nó bốc mùi như đêm hôm qua vậy.
- Cô dám... nói thế à. Tôi dập máy đây. Chào cô!
Tôi cúp máy, trong lòng đầy rẫy những luẩn quẩn. Nhớ lại lúc cô ta vừa ngẩng đầu dậy lúc đang ngái ngủ, tôi lại buồn cười. Cô ta cũng dễ thương. Chỉ tại lúc đó nhận ra là cô ta thì tôi mới giật mình như vậy. Nhưng đôi mắt cô ta, nhìn vào đôi mắt ấy, nó làm tôi thật sự ấn tượng, mà thẳng thừng ra, tôi rất thích đôi mắt đó. Đôi mắt sâu và có chút gì đó buồn buồn. Cô làm tôi...
“Nhật calling”
Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn