- Cô ngủ chưa vậy?
- Anh có việc gì không? Sao toàn gọi lúc đêm thế. Không để tôi ngủ thì phải để cho Ngọc nó ngủ chứ.
- Em Ngọc đang nói chuyện ngoài ngõ với thằng Nhật kia kìa.
- Anh... sao anh biết?
- Những người thông minh thì cái gì chẳng biết.
- Mà anh có việc gì?
- Tôi cảm ơn cô vụ sáng nay. (Giọng tôi ngập ngừng)
- Nhận lời cảm ơn của anh thì tôi uống nước cũng không trôi.
- Cảm ơn thật đấy, giống tôi đùa lắm à?
- Dẫu có thật nhưng tôi vẫn thấy cái tấm lòng của anh nó bốc mùi như đêm hôm qua vậy.
- Cô dám... nói thế à. Tôi dập máy đây. Chào cô!
Tôi cúp máy, trong lòng đầy rẫy những luẩn quẩn. Nhớ lại lúc cô ta vừa ngẩng đầu dậy lúc đang ngái ngủ, tôi lại buồn cười. Cô ta cũng dễ thương. Chỉ tại lúc đó nhận ra là cô ta thì tôi mới giật mình như vậy. Nhưng đôi mắt cô ta, nhìn vào đôi mắt ấy, nó làm tôi thật sự ấn tượng, mà thẳng thừng ra, tôi rất thích đôi mắt đó. Đôi mắt sâu và có chút gì đó buồn buồn. Cô làm tôi...
“Nhật calling”
- Em đây, có việc gì vậy anh?
- Mày còn hỏi anh việc gì cơ à? Mày kể chuyện hôm qua anh nghe xem.
- À, lúc đó anh uống say quá, em cũng phê phê. Ra tính tiền thì anh gục luôn ở ngoài cửa. Em phải bảo mấy đứa nhân viên bế anh ra taxi đấy. Em với Ngọc mỗi người đi một xe về.
- Thế sao không vứt anh vào nhà nghỉ? Mày lôi anh về chỗ kia làm gì? Mày không biết anh kị phòng con gái lắm à?
- Em cũng định vậy, nhưng anh say vậy, ở một mình nhỡ làm sao. Ngọc bảo em lai về phòng Ngọc.
- Nó bảo gì mày cũng nghe à? Mở mồm ra là Ngọc bảo.
- Hề, về đấy có bà chị bà í chăm sóc cho anh tốt quá còn gì.
- Chị nào?
- Thì chị cùng phòng với Ngọc. Ba người mới dìu anh vào nhà được đấy. Người nhũn như chi chi.
- Hả, rồi sao?
- Lôi vào phòng xong bà í cởi áo, cạo gió cho anh đấy, không thì sáng nay anh có mà dậy được.
- What the...!
- Xong rồi anh còn nôn cả ra tay bà í nữa. Lúc đấy em say cũng ngồi im chả giúp gì được. Nói chung là bà í lo hết. Sáng nay thấy bà í gục ở trên bàn, bọn em sáng nay đi sớm. Vậy mấy giờ anh dậy?
- Cái thằng đầu đất mày, chuyện to như vậy mày không nói, lại còn để cô ta động vào anh nữa. Sáng hơn chín rưỡi dậy.
- Nhưng mà em cũng say khướt, lướt về được đến nhà là may lắm rồi. Mà kinh bỏ xừ, hôm qua anh cầm chai rượu uống sốc. Lần sau có rủ đêm là em không đi với anh nữa đâu.
- Thôi cúp đi, biết thế đã, mày làm hỏng hết việc của anh.
- Việc gì ạ, mà thôi em ngủ đây, anh rắc rối bỏ xừ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Vũ Thiên Hạ