Giờ đây cả vạt áo tôi vẫn thấm đẫm một màu đỏ tươi, màu đỏ của máu người con gái một thời tôi đã từng yêu cuồng nhiệt. Mất mát, đau thương này đối với tôi thực sự quá lớn, từng giây từng phút trôi qua như có hàng vạn con dao đâm vào trái tim. Suy nghĩ trong tôi lúc này là bất chấp tất cả, bằng mọi cách phải trả thù, tôi sẽ giết kẻ khốn kiếp kia. Tôi như một thằng điên chạy trên đường cố gắng bắt một chiếc taxi, nhưng chẳng một chiếc xe nào chịu dừng lại, cái tôi nhận được chỉ là những ánh mắt kinh sợ của người đi đường. Cuối cùng một bác xe ôm cũng đồng ý trở tôi tới nhà của Trang, khi tôi tới nơi cửa cổng nhà vẫn chưa khép. Tôi lao nhanh vào nhà, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là phải tìm và giết chết lão già kia. Nhưng khi vừa bước vào cửa chính một cảnh tượng hãi hùng hiện ngay ra trước mắt. Tôi cố gắng trấn tĩnh nhìn thật kỹ lại xem những gì trước mắt có phải là thật không hay là tôi bị hoa mắt, nhưng nhìn kỹ bất giác khiến tôi lạnh sống lưng. Quá rõ ràng rồi, người trước mặt tôi rõ ràng là Hải. Lúc này hắn đang ngồi trên người bố Trang, liên tục dùng dao đâm nát tim ông ta mặc cho tiếng rên la vang lên không ngừng, chưa hết, khi mà lão già kia còn đang thoi thóp, Hải dùng dao đâm thẳng vào đôi mắt ông ta khiến máu phun thẳng vào mặt, khiến cho khuôn mặt hắn giờ đây dính đầy máu tanh, chưa đã hắn còn tiếp tục chặt lìa tay chân của bố Trang. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ miệng há hốc, ban đầu tôi cũng định giết lão ta nhưng không nghĩ đến mình lại làm đến mức cực độ dã man như Hải lúc này, nhìn máu me chảy đầy nhà khiến tôi muốn ói mửa. Hải bất giác quay lại, khuôn mặt hắn lúc này đầy máu còn đôi mắt đỏ lừ, nhìn thấy tôi đôi mắt hắn lại long sòng sọc lên tỏ vẻ như rất hưng phấn hắn gào lên:
"Tao phải giết mày, tất cả cũng tại mày mà L mới chết."
Chưa nói xong hắn chồm lên lao về phía tôi. Tôi cũng đâu ngu gì vội né tránh một dao đó của Hải rồi bỏ chạy, tôi chạy nhanh lên tầng nhưng Hải vẫn lăm le con dao đuổi theo tôi. Cuống quá tôi chạy ngay vào một phòng rồi khóa trái cửa lại. Hải vẫn ở ngoài đập cửa chửi rủa ầm ầm, nhiều lần hắn cố dùng chân để phá cửa xông vào nhưng do tôi đã đứng sát ép chặt vào cánh cửa cộng thêm khóa phòng này cũng khá chắc nên hắn không thể phá được, một lúc sau thì tôi không nghe thấy tiếng động gì nữa. Chắc có lẽ hắn mệt quá hoặc là hắn đã bỏ đi, nhưng tôi vẫn không dám ra ngoài, ai mà biết hắn đã bỏ đi chưa, hay là hắn vẫn đang đợi tôi ngoài kia với con dao trên tay. Nghĩ vậy tôi càng không dám ra ngoài mà lấy điện thoại gọi cảnh sát tới. Tối khuya hôm đấy tôi và Trang vẫn ngồi trong đồn cảnh sát để khai báo về tất cả những sự việc diễn ra trong ngày hôm đó, và tôi cũng được biết rằng khi công an đến thì Hải đã bỏ trốn. Thời gian này tôi quả thực quá sức mệt mỏi tôi xin công ty cho nghỉ khoảng nửa tháng để nghỉ ngơi lấy sức, nhưng thực tế thì tôi theo xe của bệnh viện mang em về với mảnh đất quê hương. Cũng đã lâu rồi tôi không về quê, mỗi lần đặt chân lên mảnh đất này tôi lại thấy trái tim bồi hồi xúc động, nơi này gắn liền với tuổi thơ, gắn liền với những kỷ niệm của chuyện tình hoa cỏ may, cũng là mối tình đầu của tôi. Thế mà giờ đây bên cạnh chỉ là nấm mộ của em, tôi quỵ xuống mà khóc, tại sao? tại sao em lại đỡ hộ tôi nhát dao đó, giá mà lúc đó người bị đâm là tôi thì giờ đây tôi không sống trong giày vò đau khổ thế này. Đứng trước mặt mẹ L tôi không biết làm hơn chỉ biết quỳ xuống mà xin lỗi, tất cả là tại tôi. Nỗi đau mất con hiện rõ trên khuôn mặt nhưng bác vẫn hiền từ nhìn tôi bảo mọi chuyện đã cũng xảy ra rồi người chết cũng đã chết người sống vẫn phải sống tiếp, nói tới đây bác cũng bật khóc to, tôi và bác cùng khóc tiễn em về với đất mẹ.
Bước chân trên sân trường vắng, nơi ghi dấu mối tình đầu đẹp như mơ của tôi và em, từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung rơi trở về với đất, lòng tôi thổn thức: tạm biệt em, tạm biệt mối tình đầu đẹp như mơ của tôi, mong em cũng như những chiếc lá vàng kia mùa xuân đến lại hồi sinh trên thân cây, hẹn kiếp sau ấy khi cả tôi và em tái sinh, chúng ta không chỉ là đôi tình nhân mà sẽ là vợ chồng. Sau đám tang của L tôi phải ra Hà Nội tiếp tục công việc, mẹ L nói đúng người sống vẫn sống tiếp. Trước khi đi ông nội tôi có gọi tôi lại nói: “Lần này cháu đi ra sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng đã là số phận của cháu rồi muốn tránh cũng không được. Ông đưa cháu vật này, sẽ có lúc cháu cần dùng đến”. Tôi nhận vật đó từ tay ông, nhìn kỹ đó là một sợi dây chuyền khá cũ kỹ hình thái cực, nói thế nào nhỉ nó là đơn nghi trong lưỡng nghi của thái cực thì phải. Tôi mặc dù thắc mắc cái này liệu giúp gì cho mình, nhưng ông đã nói vậy nên tôi cũng vui vẻ mà nhận lấy và đeo vào cổ.