Logo
Trang chủ
Chương 29

Chương 29

Đọc to

Trở lại với cuộc sống Hà Nội, sau nửa tháng nghỉ công việc của tôi ngập đến tận cổ.
Hì hục làm việc như điên để bù lại phần công việc dở giang mà tôi chưa hoàn thành, nhưng cũng chính điều đó giúp tôi phần nào quên đi nỗi đau mất mát, có điều thi thoảng một mình tôi cũng bất giác rơi lệ khi nghĩ về em. Guồng quay của cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi, và tôi cũng bị cuốn vào đó, nhiều lần tôi cũng bị công an gọi lên để hỏi thêm thông tin về vụ án, nhưng tất cả vẫn như bế tắc hoàn toàn, Hải vẫn trốn biệt tăm từ đó đến giờ cũng không một ai biết tin tức về hắn. Rõ ràng Hải cũng như tôi rất yêu L, tôi có cảm giác tình yêu của Hải dành cho em còn thập phần điên cuồng hơn tôi. Nhiều lúc trong tôi cũng có phần cảm thông cho Hải, không biết nếu không phải là Hải giết lão già kia, thì tôi sẽ làm gì nữa. Tôi cũng chẳng mong cảnh sát bắt được Hải vì dù sao hắn cũng đáng thương và lão già kia thực sự đáng chết. Nhưng tôi sẽ nhanh chóng hối hận vì chính hắn sau này lại là người gây cho tôi biết bao sự nguy hiểm và thống khổ.

Nhiều lần trong đêm một mình tôi suy nghĩ tại sao bố Trang lại điên rồ như vậy, tự nhiên sao lại đâm mình, rốt cuộc là tại sao. Nhưng rõ ràng rằng tôi không thể biết được vì bố Trang bây giờ đã chết tôi biết hỏi ai giờ. Một hôm tôi nhận được điện thoại của Trang, lâu rồi kể từ ngày đó tôi không nói chuyện hay liên lạc gì với Trang cả, trong tâm chí tôi có phần còn chán ghét cô bé này vì dù sao cô bé cũng là con của kẻ đã giết L. Khi nhận được điện thoại của Trang tôi khá bất ngờ

- Alo em gọi tôi có việc gì?
- Alo anh khỏe không?
- Cảm ơn tôi khỏe, em có việc gì không?
- Anh có thể gặp em được không em có chút chuyện muốn nói với em?
- Xin lỗi hình như tôi không có chuyện gì để nói với em thì phải.
- Em biết anh chắc chắn hận em nhưng chuyện này quan trọng lắm ạ.
- Được rồi gặp em ở quán café cũ.

Nói xong tôi cũng tắt máy, thực sự thì tôi chẳng muốn gặp Trang tí nào, tôi không muốn ký ức bi thương kia lại hiện về nữa, nhưng cô bé nói có chuyện quan trọng nên tôi cũng không đành lòng từ chối. Giờ đây trong quán cafe Trang đang ngồi đối diện tôi, em vẫn thế vẫn vẻ đẹp giản dị pha thêm chút tinh nghịch, nhưng phần tinh nghịch trong em giờ không còn thể hiện ra ngoài nữa, bất giác nhìn em, tôi cũng có chút đáng thương, dù sao em cũng đã mất cha, gia sản nhiều là sao bù đắp được sự lẻ loi cô độc nơi con tim. Tin rằng những ngày qua với em cũng không dễ dàng gì, tôi bất giác thở dài em cũng là người bất hạnh như tôi thôi. Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, dường như em cũng đang suy nghĩ giống tôi vậy. Dù sao cũng không thể im lặng mãi thế này được
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tín Dụng Đen
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN