Logo
Trang chủ
Chương 45

Chương 45

Đọc to

Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy giấc mơ kia. Tôi không hiểu sao trong giấc mơ, cô Yến lại đưa quả tim máu đỏ lòm đang còn đập thình thịch cho tôi. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy quả tim máu đó là toàn thân tôi lại thấy rét run, mãi đến tận gần sáng tôi mới chợp mắt được chút. Đang say sưa ngủ thì bị giật tung chăn ra, lạnh tê tái.

"Dậy! Dậy đi con heo lười kia!"

"Để yên cho anh ngủ thêm chút nữa." Tôi không cam tâm, giật lại cái chăn rồi ngủ tiếp. Hix, đúng là không có người quan tâm thì thấy buồn, nhưng mà có người quan tâm thì lại thấy phiền quá thể.

"Anh không dậy là em về Hà Nội đấy!"

Nghe vậy, tôi không muốn cũng lồm cồm bò dậy, ngáp một cái rồi nói: "Thôi, anh đùa đấy. Sợ nhất em rồi!"

Trang mỉm cười nhìn tôi nói: "Dậy đưa em đi ăn sáng, anh định để em chết đói à?"

"Hừm, ăn nhiều khéo lại béo ú ra đấy."

"Hix, em béo lắm à?"

"Ừ, về quê mấy hôm mà em mập lên rồi đó. Cơ mà mẹ anh không thích con dâu gầy quá đâu. 

"Ai lấy anh chứ, em không quan tâm, béo trông xấu lắm."

"Không quan tâm thật à? Mà thôi, béo khỏe béo đẹp không sao đâu. Đợi anh chút rồi mình đi ăn sáng."

Tôi vội chuồn nhanh dậy đi đánh răng rửa mặt, dù sao con gái cũng rất không thích bị người yêu chê là béo, nên không dại gì lại ở dây dưa thêm vào cái chủ đề mập với béo này nữa.

Quê tôi ăn sáng đơn giản lắm, không có phở, xôi, hay nhiều món khác như ở Hà Nội. Thường thì các gia đình tự nấu lấy đồ ăn. Nhớ cái hồi tôi còn đi học, sáng nào cũng phải ăn món cơm rang. Nói vậy chắc nhiều bạn nghĩ giống như cơm rang thập cẩm ngoài Hà Nội, nhưng đâu phải vậy, nó chỉ đơn giản là rang cơm thừa tối hôm qua ăn rang lên rồi cho chút nước mắm vào thôi. Ăn nhiều tới mức mà khi đi học đại học, cứ mỗi khi nhìn thấy cơm rang là tôi lại thấy váng đầu. Những năm về sau, kinh tế có khá hơn thì có thêm nhiều món như bánh đúc, bánh cuốn, bánh xèo….

Nhưng mà mỗi lần về quê, tôi vẫn thích được ăn nhất là món cháo lươn và bánh cuốn. Bánh cuốn quê tôi không có nhân thịt bên trong, nước chấm cũng không có chả như bánh cuốn Hà Nội. Đơn giản chỉ là bột gạo tráng mỏng ra rồi cuộn lại, sau đó quệt thêm ít hành khô chiên rồi chấm nước mắm ăn. Chỉ đơn giản thế thôi mà ngon tuyệt vời. Bình thường tôi chỉ ăn có một đĩa thôi là no rồi, nhưng mà hôm tôi dẫn Trang đi ăn, em ăn hơn hai đĩa rồi mà vẫn muốn ăn tiếp, đến nỗi bác chủ quán cứ nhìn Trang tủm tỉm cười, làm tôi cũng chỉ biết gượng cười trong đau khổ. Sau cái hôm đó, bữa sáng nào em cũng bắt tôi dậy đưa đi ăn bánh cuốn. Đang ăn sáng thì bất ngờ tôi nhận được điện thoại của Thủy.

"Alo, anh khỏe hẳn chưa?"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhật ký tán gái
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN