Logo
Trang chủ

Chương 3

Đọc to

Năm 1963, ông cả D sinh được bác Dũng, hai năm sau thì bác Uyên ra đời. Như thầy Biên đã nói, bà cả nhà em kiếp trước còn nghiệp nên nợ cũ nợ mới, sẽ không tránh được đâu.

Miền Bắc Việt Nam, một vài năm trước giải phóng. Trong cái không khí hừng hực chiến thắng của dân tộc ấy, lòng người ai cũng phơi phới vì đất nước sắp sửa bước sang một trang sử mới. Vùng quê em cũng thế, ai cũng hăng say lao động, phong trào bài trừ mê tín dị đoan lan rộng. Đình chùa miếu mạo, cái đập cái còn. Cũng không mấy ai nhắc đến chuyện ma tà, quỷ mị nữa. Thầy Biên sống như lão nông điền thực thụ với vườn cây ao cá, hiếm khi can dự chuyện của thế giới bên kia, có chăng chỉ là xem nhà chỉ hướng, ngày tốt đưa ma, ngày lành làm cưới. Quê em vẫn thế, vẫn hoang vu vắng vẻ đồi núi chập trùng, gốc tre giếng nước sân đình. Có chăng khác chỉ là một vài gia đình mới chạy nạn chuyển đến.

Lại nói về nhà ông cả D, bác Uyên khi ấy khoảng bảy, tám tuổi. Gia đình bốn người vẫn sống ở căn nhà có cái ao nhỏ mà cụ em cất cho từ khi ông cả lấy vợ. Căn nhà ba gian ngói đỏ, tính đến khi ấy cũng mới được xây sửa lại vài năm. Trước sân chếch nhà mười mét là cái ao, ngay bờ ao là vườn cây nhỏ mà cửa sổ buồng trong hướng ra, bên cạnh là cái bể hứng nước mưa sinh hoạt. Trước hiên một chõng tre với cái điếu cày để tối tối cụ em hay anh em sang nhà chơi, uống nước hóng gió.

Bác Uyên từ nhỏ đã yếu bóng vía, mỗi khi ngủ hay mộng mị, bóng đè, bác cực kỳ sợ ma mà thể trạng lại ốm yếu, nên từ bé đã được ngủ với bố mẹ, những năm ấy lớn lớn một chút thì bác ngủ với bà cả ở gian trong. Bác Dũng và ông cả thì nằm ở gian ngoài để ông sáng tiện dậy sớm.

Tối ở quê, lại thời điểm những năm ấy của thế kỷ trước, tắt nắng là ngưng mọi hoạt động, đèn điện không có, phương tiện giải trí cũng không. Tối chỉ qua nhà nhau ngồi uống nước chè, hút thuốc lào vặt rồi về đi ngủ, thế cũng nói, bận việc mệt mỏi thì không sao, nếu trong thời nông nhàn, về nhà lại không có gì làm, bảo sao các cụ năm rưỡi hai đứa. :beauty:

Đêm, không khí se lạnh của cái giá đầu xuân, ngoài trời chỉ le lói ánh trăng mờ mờ. Bác Uyên đang thiu thiu ngủ bỗng choàng tỉnh, lạnh ngắt, không khí như đặc quánh lại, không phải cái lạnh của thời tiết mà giá lạnh thật sự, như có ai đột nhiên hút hết không khí của bác vậy. Cái cảm giác này bác cũng đã trải qua nhưng chưa bao giờ mạnh đến vậy. Sợ, thật sự là sợ lắm chứ, bác yếu mà. Đang ngủ mà con mèo ngoài trời khẽ rên thôi cũng làm bác rùng mình toát mồ hôi mà thao thức.

Bác Uyên cứ nằm thế mà đoán, mà nghĩ rằng cái gì đang chờ mình trong bóng đêm kia, cái chăn mỏng tanh độn bằng rơm trùm kín đầu, bác sợ rằng chỉ thò một ngón chân thôi cũng khiến cái thứ ấy lôi đi mất và không bao giờ trở về nữa, mà nó sẽ cấu xé, cắn nát từng thớ thịt trên người bác. Mẹ, mẹ đang nằm cạnh, nhưng bà cả lại chìm sâu vào giấc ngủ, quay người lại với khuôn mặt thút thít đang úp chặt vào lưng bà.

Bỗng…
cộp…cộp…cộp…
Tiếng guốc gỗ quen thuộc của ông cả vang lên… Bác Uyên thở phào nhẹ nhõm. Hé chăn nhìn ra, một cái đầu bên cửa nhìn lòm lõm vào giường bác, cái đầu đúng góc tối của căn phòng nơi ánh trăng không chiếu đến được. "Nhưng đúng rồi, có tiếng guốc mà, không phải thầy thì là ai nữa, chắn chắn là thầy rồi"...

Cộppppp… Cộppppp… Cộppppp…

Tiếng guốc lê dài như có người cố ý vang lên, tiếng chão chuộc, tiếng của con gà nào đấy dở chứng dậy sớm… Tất cả mông lung làm bác chìm dần vào giấc ngủ…

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn
BÌNH LUẬN