Logo
Trang chủ

Chương 4

Đọc to

- Thầy, thầy, đêm qua thầy đi tiểu có thấy gì lạ không, thầy nhìn vào giường con với u à?
- Không, qua tao đi cấy mệt bỏ mẹ, đêm ngủ như chết có dậy lần nào đâu, hay thằng Dũng?
- Con thấy cái đầu ở cao cao bên cửa, không phải anh Dũng đâu, mỗi cái đầu thôi :sosad::sosad:
- Mày lại mộng mị vớ vẩn rồi con ạ, tối tao sang nhà cụ Biên xin cho ít thuốc Nam mà uống!
Ông cả nhìn xa xăm mà nghĩ về hai đứa con đầu của mình…

Vài ngày sau mọi chuyện cũng qua đi, như chưa từng xảy ra vậy, con trẻ mà, còn đang bận với những trò chơi năm mười, cút bắt, chăn trâu cắt cỏ mà chính bác cũng chưa từng nghĩ đã có lần mình sợ hãi đến như vậy. Nhưng:

Đêm, lại cái giá lạnh đầu xuân, lại ánh trăng le lói mờ mờ, lại cái cảm giác không khí bị hút hết, lại một lần giật mình tỉnh giấc. Nhưng lần này bác “chết cứng”, đúng như nghĩa đen của cái từ ấy, bác biết mình bị bóng đè rồi. Mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra khắp người. Bác cố gắng gọi. “Mẹ, mẹ, mẹ ơi, cứu con, cứu con, con sắp chết rồi”. Mà thật sự lúc này bác muốn chết ngay được. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng, bác muốn nhắm chặt lại, nhắm thật chặt lại. Cầu xin đừng có thứ gì hiện ra, ngủ đi ngủ đi. Khủng hoảng cùng cực bác thầm nghĩ, hay chí ít là nhắm mắt lại thôi cũng được.

Rồi…
cái thứ ấy xuất hiện…

Cái đầu ngựa trắng ởn dài ngoằng như bị treo phía trên mà bác đang chừng chừng mắt nhìn vào. Cái đầu ngựa trắng ởn lộn ngược, trắng một cách quỷ dị, cái bờm sợi ngắn sợi dài từng sợi đang tua rua chạm vào mặt, đôi mắt vô hồn to lồi ra cũng đang chòng chọc nhìn bác, nó khẽ nhếch mép, thấy trong cái mồm đỏ lòm ấy như muốn hé ra nuốt chửng bác vào, cái đầu ngựa lơ lửng rồi nhè nhẹ ghé sát vào mặt bác, chầm chậm một cách sốt ruột, mà vào cái hoàn cảnh ấy chắc cũng chẳng ai muốn nhanh làm gì cả. Cái miệng máu há mỗi lúc một to ra… Thế rồi bác ngất đi. Cũng đúng thôi, cái thứ ấy quá kinh khủng với bất kỳ đứa trẻ bảy tuổi, mà kể cả là bất kể người lớn nào cũng thế!

….

Sáng sau, ông cả sốt cả ruột với bác Uyên, nhìn đứa con gái bé tí, gầy o của mình thút thít mà ông không kìm lòng được, nó như bị kinh hãi cực độ mà muốn chết ngay được. Con khóc, mẹ thương, cũng khóc, thằng anh đứng đực ra không biết làm gì. Nhà ông cả loạn cào cào như có ma. Người ngồi kẻ đứng, cái bi thuốc lào sáng sớm, ấm nước chè hãm đặc ngon nhất trong ngày của ông cũng vì thế mà chưa kịp uống. Tất tả sắn quần, xỏ đôi guốc ông vội sang thầy Biên.

Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
BÌNH LUẬN