Lũng Tả quận, Trường Ninh vệ, Tân Bình trấn. Chuỗi khách sạn Vương thị, chi nhánh Tân Bình.
Nắng sớm vừa lên.
Mấy năm trước vừa được tu sửa, thay đổi thành kiến trúc kiểu Thiên Cơ đại lục, toàn bộ khách sạn đắm chìm trong nắng mai, trông tràn đầy sinh khí, đặc biệt có tầm nhìn.
Còn chưa tới giờ Thìn, khu làm việc ở tầng cao nhất khách sạn đã chật kín người. Những người có tư cách ngồi ở đây đều là tầng quản lý của khách sạn, tức các chủ quản của từng bộ phận. Vào thời điểm này, phần lớn trong số họ đã bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Lúc này, cửa thang máy lần nữa mở ra, một bóng hình thướt tha mỹ lệ bước ra, thong thả tiến vào khu làm việc. Nàng mặc một thân đồ công sở màu trắng cắt may vừa vặn, trong tay cầm cốc cà phê giấy, bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, tựa như nữ vương tuần tra lãnh địa của mình, ung dung tự tin, mị lực toả ra tứ phía.
"Trần tổng sớm!"
Các chủ quản đang bận rộn đều biến sắc, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Mọi người sớm. Cứ tiếp tục làm việc đi." Người nữ tử được gọi là "Trần tổng" tùy ý khoát tay, rồi tiếp tục đi về phía phòng làm việc của mình.
Nữ tử này, chính là Ngọc Liên Ma sứ dùng tên giả "Trần Thung Liên".
Ba mươi năm trôi qua, nữ tu Linh Đài cảnh "thân thế thê thảm" năm đó, thông qua sự không ngừng cố gắng và phấn đấu của mình, đã trở thành giám đốc của toà khách sạn này, thành công thâm nhập vào tầng quản lý của Vương thị.
Giờ đây nàng, so với vẻ ngoài "an tĩnh nội liễm" khi mới đến trước đây, nghiễm nhiên đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Có một bộ phận chủ quản đã sớm chờ nàng, vừa thấy nàng đến, liền lập tức ôm tài liệu đuổi theo, vừa đi vừa nhanh chóng báo cáo. Trong chớp mắt, bên người Ngọc Liên Ma sứ đã tụ mấy người.
Mà Ngọc Liên Ma sứ hiển nhiên đã quen với điều này, đa nhiệm cùng lúc, một bên nghe báo cáo một bên việc cần ký thì ký, việc cần trả lại để làm lại thì trả lại, xử lý công việc cực kỳ hiệu quả. Có những thuộc hạ nêu ra những vấn đề khó khăn, nàng thậm chí thuận miệng đưa ra phương án giải quyết.
Không đợi đi đến phòng làm việc của mình, những việc còn tồn đọng từ sáng nay liền đã được nàng xử lý xong.
Nhóm chủ quản trong khu làm việc đưa mắt nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong ánh mắt đều không tự chủ lộ ra vẻ kính sợ và sùng bái.
Bối cảnh của vị "Trần tổng" này bọn họ đều rõ ràng: một cô gái mồ côi, ban đầu thậm chí còn không có học vấn, sau lưng cũng không có bất kỳ đại nhân vật nào chống lưng, nhưng dựa vào sự cố gắng và năng lực trác việt của mình đã ngồi vào vị trí giám đốc, thậm chí ngay cả học vấn cũng tu tập đến trình độ tốt nghiệp học viện trung đẳng, hiện đang bồi dưỡng tại học viện cao đẳng của gia tộc.
Cho dù là tại nơi nhân tài đông đúc của tập đoàn Vương thị, nàng đều có thể coi là một nhân vật truyền kỳ, có thể nói là điển hình của sự nỗ lực, không biết bao nhiêu nữ tử thầm xem nàng là thần tượng.
Văn phòng giám đốc nằm ở tận cùng khu làm việc, vị trí gần bên trong có một mặt cửa sổ sát đất lớn, nắng sớm sáng rỡ chiếu rọi lên bàn làm việc cùng cây xanh xung quanh, khiến mọi vật đều tràn đầy sinh khí, tươi tắn rạng rỡ.
Ngọc Liên Ma sứ tiến vào văn phòng, vừa làm việc được một lát, liền có thư ký thuộc hạ tới gõ cửa: "Trần tổng, mấy vị đồng hương của ngài đến thăm, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Đồng hương? Chẳng lẽ là Thanh Cơ, Tử Cơ bọn họ?
Ngọc Liên Ma sứ dừng một chút, khẽ nhíu mày không thể nhận ra: "Mời các nàng vào. Ngoài ra, chuẩn bị cho mỗi người một ly cà phê."
"Vâng, Giám đốc." Nữ thư ký kia vâng lời rồi rời đi.
Rất nhanh, nữ thư ký kia liền dẫn theo hai nữ tử cũng mặc trang phục nghề nghiệp cùng một nữ tu mặc váy dài tinh xảo đi đến. Quả nhiên là Thanh Cơ, Tử Cơ và Ngọc Cơ.
Đã nhiều năm như vậy, Thanh Cơ và Tử Cơ đều đã trở thành quản lý trung cao tầng của khách sạn, chỉ có điều vì thuyên chuyển vị trí, bọn họ đều đã đến các chi nhánh khác của khách sạn, chỉ có Ngọc Liên Ma sứ vẫn còn ở lại chi nhánh Tân Bình.
Ngọc Cơ ở trong nội bộ Vương thị cũng không phí thời gian. Nàng lấy thân phận đệ tử của Khương Tình Tuyết nhận không ít nhiệm vụ, tạo dựng mối quan hệ với nhiều người trong nội bộ Vương thị. Để tiện giao lưu, nàng thậm chí còn tìm cơ hội cùng Ngọc Liên Ma sứ (người mà bên ngoài chỉ thấy là Linh Đài cảnh) diễn một màn kịch, tạo ra cảnh "mỹ nhân cứu mỹ nhân", tự mình tạo ra lý do quang minh chính đại để tìm đến Ngọc Liên Ma sứ.
Đợi người thư ký dẫn đường rời đi, Thanh Cơ, Tử Cơ, Ngọc Cơ ba người cùng nhau hướng Ngọc Liên Ma sứ hành lễ: "Gặp qua Sư thúc."
"Đều ngồi đi." Ngọc Liên khoát tay, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ba người, tùy ý hỏi: "Các ngươi tới tìm ta, có phải có tin tức quan trọng không?"
Bình thường bọn họ đều gặp mặt tại thời gian và địa điểm cố định để trao đổi tình báo. Tình huống trực tiếp tìm đến tận cửa như vậy cực kỳ ít, hơn phân nửa đều là có tình huống khẩn cấp.
"Khởi bẩm Sư thúc, ta thu được tin tức từ cấp dưới báo cáo, bên Thanh La vệ xảy ra chuyện lớn!" Trên gương mặt thanh thuần vô tội của Thanh Cơ lộ ra vẻ ngưng trọng, nàng đưa tay từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một khối khăn lụa, giao cho Ngọc Liên Ma sứ: "Sư thúc xem đi ạ."
Ngọc Liên Ma sứ tiện tay đón lấy, rót ma khí của bản thân vào khăn lụa, từng hàng mật văn lập tức chậm rãi hiện ra trên khăn lụa.
"Thập nhất giai Long Kình Vương ư?!"
"Long Xương Đế và Khương Chấn Thương đều đi đối phó Long Kình Vương rồi ư?!"
Khi thấy rõ nội dung trên khăn lụa, sắc mặt Ngọc Liên Ma sứ đột biến, thân thể không tự chủ ngồi thẳng trên ghế sofa.
"Nội bộ Vương thị mấy ngày nay cũng đang rối loạn, không ít các gia tướng Thiên Nhân cảnh uy tín lâu năm đều bị điều động đi, thậm chí ngay cả dân binh đoàn của Trường Ninh Vương thị cũng đã động, tất cả đều đang hướng về Thanh La vệ." Ngọc Cơ cũng vì chuyện này mà đến, nghe vậy liền bổ sung một câu, lập tức lấy ra tình báo mình thám thính được, cũng giao cho Ngọc Liên Ma sứ.
Phía Tử Cơ cũng như vậy.
Những năm này, để tiện điều tra hành tung của Long Xương Đại Đế và Khương Chấn Thương, cùng động tĩnh của Vương thị, bọn họ tự nhiên cũng tìm mọi cách mua chuộc một số nha hoàn, gia đinh của Vương thị, cùng các nhân viên cấp thấp trong các sản nghiệp lớn của Vương thị, xây dựng mạng lưới tình báo của riêng mình. Thủ đoạn như vậy mặc dù không thể thám thính được chuyện cơ mật nào quá lớn, nhưng những chuyện nhỏ nhặt như Long Xương Đại Đế hôm nay chơi mạt chược ở đâu, hôm trước cãi nhau với ai, thì lại là chuyện nghe ngóng được vô cùng chuẩn xác.
Đương nhiên, đám tôi tớ mà bọn họ mua chuộc được, thực chất đều là những nội tuyến thuộc hạ của Quần Tiên Điện chủ động đưa tới cửa — chuyện này, bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết.
Ngọc Liên Ma sứ xác nhận xong tình báo của hai bên, sắc mặt đã trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Nàng biết, Sư tôn và Huyết Đồng Ma Quân vẫn luôn chờ đợi Khương Chấn Thương và Long Xương Đế rời khỏi Lũng Tả quận, mà với thực lực của Long Kình Vương này, nhất định có thể kiềm chân Long Xương Đế và Khương Chấn Thương trong một thời gian rất dài. Cơ hội ngàn năm có một như thế này, Sư tôn và những người khác nhất định sẽ không bỏ qua.
"Tình báo này phi thường trọng yếu, ta sẽ lập tức thông báo Sư tôn." Ngọc Liên Ma sứ ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Cơ, Tử Cơ, Ngọc Cơ ba người: "Ba người các ngươi cũng về chuẩn bị một chút đi. Một khi bên Sư tôn động thủ, chúng ta liền phải lập tức rút khỏi Lũng Tả quận."
"Vâng, Sư thúc." Thanh Cơ ba người đứng dậy đồng ý, trên mặt thần sắc lại có chút chần chừ.
Do dự mãi, Tử Cơ, người ít kiên nhẫn nhất, vẫn không nhịn được mở miệng: "Sư thúc, nhất định phải rút lui sao? Chúng ta ẩn núp ba mươi năm, vẫn luôn không bị bại lộ, thật ra hoàn toàn có thể tiếp tục ẩn núp..."
Ngọc Liên Ma sứ liếc nàng một cái: "Ngươi chẳng lẽ không rõ ràng Vương thị có khả năng khống chế địa bàn mạnh đến mức nào sao? Những năm này, chúng ta đã tốn bao nhiêu sức lực mới khiến cho vài người hé miệng, phát triển được hệ thống tình báo có quy củ, lại có bao nhiêu lần suýt chút nữa bại lộ, ngươi trong lòng chẳng lẽ không có số ư? Di tích một khi bị cướp đoạt, Vương thị khẳng định sẽ tăng cường cường độ rà soát. Ở lại, chẳng phải muốn chết sao?"
Vừa nói, nàng vừa khoát tay: "Đừng nói vô nghĩa nữa. Về chuẩn bị đi."
"...Vâng." Tử Cơ không còn lời nào để nói, đành phải đi theo sau lưng Thanh Cơ và Ngọc Cơ rời đi.
Khi cửa phòng lần nữa đóng lại, ba bóng dáng nữ tử hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Ngọc Liên Ma sứ mới buông xuống tình báo, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất rộng lớn của văn phòng.
Kỳ thật, ba người các nàng đang do dự điều gì, nàng sao lại không rõ chứ.
So với Chân Ma Điện lúc nào cũng phải sống trong cảnh hiểm nguy, ba mươi năm ở Đại Càn này, quả thực là thời gian sống tự do và hài lòng nhất trong đời nàng. Ở chỗ này, nàng không cần lo lắng tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào, cũng không cần lo lắng mình có thể sẽ bị Ma Quân nào đó để mắt, tiện tay bắt về động phủ, rồi bị thải bổ cho đến chết. Chỉ cần nàng thật lòng làm việc, liền có thể sống khá tốt.
Nếu như nàng nguyện ý cố gắng hơn những người khác, liền có thể sống tốt hơn những người khác; mỗi một phần cố gắng của nàng cũng sẽ không uổng phí, mỗi một giọt mồ hôi đều có thể nhận được hồi báo. Cảm giác chân thật này, là điều nàng khi ở Ma Triều căn bản không cảm nhận được.
Cho nên dù cả ngày trộn lẫn trong đám tu sĩ cấp thấp, nàng vẫn như cũ sống có phong vị, thậm chí còn có thể vì khách sạn mở rộng quy mô, việc kinh doanh không ngừng phát triển mà đắc chí, cảm giác thành tựu bùng nổ.
Đáng tiếc, nàng không phải người Đại Càn chân chính, thời gian như vậy, rốt cuộc cũng có thời hạn.
Mà bây giờ, đã đến lúc phải chia ly.
Quan sát sự phồn hoa tấp nập dưới chân, cùng dòng người chen chúc, Ngọc Liên Ma sứ lại có một thoáng thất lạc và buồn vô cớ, trên mặt cũng hiếm hoi lộ ra vài phần sợ sệt.
Thôi! Coi như là làm một giấc mộng đi. Tỉnh mộng rồi, hết thảy liền kết thúc.
Trên những con phố bên dưới, ngựa xe như nước, người qua lại như mắc cửi, ngày qua ngày. Không có ai biết, đã từng có người đứng trước cửa sổ, phát ra những cảm tưởng như thế nào. Cũng không ai biết, những ngày tháng bình thường mà họ đã quen thuộc, đối với một nhóm người khác mà nói, có lẽ là một giấc mộng đẹp đẽ, nhưng chạm vào liền tan biến.
***
Nơi giao giới giữa Nam Hoang Cổ Trạch và Thiên Phủ quận, một sơn cốc hoang vắng không người.
Trải qua một bộ mê vụ và trận pháp không gian nhỏ, khiến sơn cốc vắng vẻ này dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, sẽ không bị người ngoài quấy rầy. Rốt cuộc đây là phạm vi thế lực của Đông Càn quốc, một khi gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới cao thủ liền sẽ bại lộ hành tung, thậm chí còn bị vây quét mà phá hỏng toàn bộ kế hoạch.
Biệt thự hồi hương của Huyết Đồng Ma Quân, gần đây vừa được tu sửa qua loa một phen, đã trở nên rạng rỡ hẳn lên.
Hắn, chắp hai tay sau lưng ngước nhìn bầu trời, ngắm nhìn mây bay mây tan. Biểu cảm bớt đi sự uy nghiêm và lệ khí, thêm vào chút yên ổn tĩnh tại tự nhiên.
Mà cùng lúc đó, một chiếc ấm nước như được bàn tay vô hình nâng lên lơ lửng giữa không trung, xoay tròn lượn lờ trong vườn rau, thấy luống rau nào khô, liền tưới nước. Một đám Xích Phúc Kim Tước mập mạp trong vườn rau gật gù đắc ý dò xét lãnh địa của mình, tìm kiếm mọi thứ có thể no bụng, bao gồm cả những cây linh quả do chính Huyết Đồng Ma Quân tự tay trồng.
Từng giận dữ, từng nổi nóng, nhưng rồi cũng chẳng làm được gì...
Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện tâm linh em đã gặp khi đi làm!