Gái bước lên cầu thang, em thò đầu ra khỏi tấm bình phong ngăn cách thế giới em chuẩn bị cho gái và thế giới bên ngoài, vẫy vẫy một cái theo phong cách quân đội phát xít chào lãnh tụ. Gái mỉm cười tiến đến chỗ em. Em mạnh dạn phủ đầu luôn:
"Thơm thế."
Gái nhoẻn miệng cười.
"C uống gì?"
Nhoẻn miệng, xem menu.
Em nhếch mép cười trừ (thực ra em muốn nhoẻn miệng làm duyên như gái mà khổ nỗi em chỉ biết nhếch mép).
"C cười gì?"
"T cười theo c."
"C ăn gì chưa?"
"T chưa, đợi c sang chúng mình cùng ăn, c ăn chưa?"
"T ăn sáng rồi."
"Thế thôi, bây giờ về t ăn bù cũng được."
"Không được, phải ăn chứ. Bữa trưa không ăn đau dạ dày đấy."
"T bị đau dạ dày sẵn rồi, bệnh xã hội mà."
"Thế xem ở đây có món gì ăn không, đãi t đi."
"Hmmm, xem nào, ăn bánh mỳ chấm ớt không?"
"Bánh gì cơ?"
"À, bánh mỳ xiên ngon nhất phố."
"Ừm, thế đi ăn."
"Không không, c ngồi đây giữ chỗ, trông đồ cho t, t chạy đi mua về cho c."
...
Chả là sát nách trường em có cái quán bánh mỳ xiên nướng, em ăn cũng thấy bình thường, đông vãi lọ ra mà trưa nào tụi bạn cũng rủ ra xếp hàng đợi mua bằng được ngồi xì xụp với nhau. Đhs lúc ấy nghĩ ra ăn món ấy, nhưng lát nữa em hiểu ngay mình đúng là thông minh như Ngô Bảo Châu.
...
"Hàng về hàng về."
"Nhanh thế à?"
"Ừm, đáng nhẽ phải xếp hàng, cơ mà t có quan hệ với em book chỗ, nó book cho t lấy trước vì có việc quan trọng."
"Việc gì dzợ?"
"Mua bánh để vào viện chăm vợ đẻ."
"Hả?"
"Lý do như thế mới được ưu tiên chớ."
"Trông tôi như này mà anh bảo tôi đẻ à, tôi đi chớt đây."
"Thôi ăn đi ông tướng."
"C ăn trước đi."
"T không đói, c ăn đi."
"Thế t ứ ăn nữa đâu."
"Sao?"
"Sáng nay ngồi chép đề cương đau tay lắm, giờ không cầm nổi bánh mỳ để ăn nữa."
"Lý do lý trấu. Nãy có sao đâu, tay vẫn lướt fb thây?"
"Cầm điện thoại thì được, cầm đồ ăn thì chịu."
"Thế giờ muốn sao?"
"C bón cho t đê."
"Nô nô."
"Thế t ứ ăn, hờ."
"Đồ trẻ con."
"Trẻ con không nghĩ ra lý do cao siêu và đầy tính khoa học như thế đâu. Hehe."
"Như nào mà khoa học?"
"Đây nhá, c giúp t ăn, t được no bụng, c thì được tập thể dục. 1 người khỏe 2 người vui, không khoa học thì là giề?"
"Liên quan?"
"Có chứ, t rất thương c thì mới tạo điều kiện cho c được như thế, chứ bình thường tưởng được gần gũi t mà dễ à?"
"Lạy hồn. Thôi của đứa nào đứa đấy ăn, được chưa?"
"Xem xét đã."
"Hả?"
"Thật sự là t bị dị ứng với món này, ăn vào chết đấy."
"Lại gì nữa đây?"
"Tớ, tớ..."
"Chuẩn bị cao trào nhé, các thím đã sẵn sàng chưa? Are you ready???"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Con đường đã đi qua