Em: Tớ có một bí mật thầm kín chưa từng kể cho ai nghe, cậu có muốn nghe không?
Gái: Có liên quan đến tớ không? Tớ không tò mò đâu nha?
Nhưng tớ muốn cậu biết.
Vậy cậu nói đi.
Cậu phải muốn biết thì tớ mới muốn nói.
Ừ, cậu nói đi, tớ năn nỉ đó.
Tớ chưa đi Lăng Bác bao giờ, lúc nào cậu đưa tớ đi đi.
Hả?
Lần đầu tiên nhập viện của tớ là do dưa chuột đấy, nên tớ kiêng dưa chuột (vừa nói vừa banh cái bánh ra chỉ vào lát dưa chuột).
Ôi, tôi chết mất.
Gái cười thật sự các thím ạ. Một nụ cười rạng rỡ, tự nhiên... trông gái đẹp vãi các thím ạ. Em tiếp luôn.
Giờ cậu muốn tớ ăn đúng không?
Yep.
Thế bây giờ như này nhá, tớ ăn một miếng cậu cũng ăn một miếng, tớ miếng to cậu miếng nhỏ, cậu không ăn được nữa tớ cũng thôi luôn, thế nhé.
Ừ.
Cậu sang đây ngồi với tớ đi.
Gì cơ?
Sang đây ngồi cạnh tớ, như thế mới dễ chia khẩu phần.
Lắm trò. Có cần chia chỗ không?
Thôi khỏi, ngồi luôn vào lòng tớ đây này.
Mơ đi cưng.
Em bắt đầu dùng dĩa xẻo miếng thịt ra làm nhiều phần, rồi dứ dứ ra bắt gái ăn:
Ăn đi.
Tớ tự ăn được.
Không, tớ phải bón. Nhỡ cậu ăn gian thì sao?
Cậu nhìn tớ chằm chằm chảy nước dãi ra như kia tớ ăn gian kiểu gì?
Gái dẩu mỏ ra đợi em bón thịt. Chả hiểu sao lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, em lại có thể hành động như thế. Một hành động rất chi là vội vàng, thay đổi toàn bộ kết cục của buổi hẹn hò ngày hôm qua, và cho đến tận thời điểm này, em không biết là mình đúng hay sai, làm như vậy có đáng hay không, gái sẽ nghĩ gì về em. Đón đọc ở chap tiếp theo và ủng hộ em nhé các thím.
P/S: Nãy em viết hay lắm, đầy đủ cả câu chuyện rồi, thế éo nào lại bị lỗi xong del xừ mất, type lại như l*иg ý, các thím đọc tạm nhé, và yên tâm là chap ngày mai sẽ như các thím nhìn thấy can dầu là hứng tình.
Xin chân thành cảm ơn và hậu tạ!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiền nhiều thì có nên mua nô lệ về chơi?