Tay phải em đang ghim miếng thịt, chuẩn bị đưa đồ ăn vào miệng người ta, tay trái em bất ngờ vòng ra sau gáy, kéo người ta lại gần rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi... Không hiểu lúc đó có động lực nào khiến em làm vậy nữa. Người ta ngơ ngác, không nói nên lời, nhìn em trân trân và đắm đuối. Em cố mỉm cười thật phúc hậu rồi mở lời trước:
Em: Giờ thì ăn nhé?
Gái: Anh làm gì vậy?
Em: Hôn trước, không tí nữa ăn vào hôi miệng không dám hôn.
Đồ háo sắc.
What?
Thôi ăn đi, em không ăn nữa đâu.
Nói rồi, người ta bỏ sang ngồi đối diện với em.
Em: Em giận anh à?
Gái: Ừ, em không ăn anh giận.
Em: Thế giờ anh ăn nhé?
Gái: Giờ anh ăn em vẫn giận.
...
...
...
Thời gian lặng lẽ trôi, em và người ta đang trở nên căng thẳng với nhau, không phải kiểu mặt nặng mày nhẹ mà là kiểu không ai nói với ai câu gì, muốn nói cũng không biết nói gì, mỗi người tự kỷ với suy nghĩ của riêng mình. Em quyết định lôi điện thoại ra và nhắn tin cho người ta, dù người ta đang ngồi đối diện mình:
Em: Anh xin lỗi.
Gái: Xin lỗi gì?
Em: Vì ăn thứ không được ăn, không ăn cái được ăn.
Gái: Thôi không sao. Em chỉ hơi bất ngờ là anh dám làm như thế thôi.
Em: Anh làm gì đâu?
Gái: À ừ, làm gì đâu.
...
Em: Anh nói thẳng nhé?
Gái: Ừ.
Em: Anh thích em. Dù chưa tán em, nhưng anh sẽ không từ bỏ việc sở hữu em trong cuộc đời này đâu.
Gái: Anh định làm thế nào?
Em: Trước khi hỏi anh làm thế nào, hãy cho anh biết em thấy anh như nào đã.
Gái: Anh rất đặc biệt, em chưa gặp ai như anh, nhưng từng đó là chưa đủ để em tin và dính với anh được.
...
Em vứt điện thoại ra, nói chuyện mặt đối mặt với người ta.
Em: Thôi nói chuyện đi, đừng nhắn tin nữa, anh hết tiền rồi.
Gái: Sao anh lại để ý em?
Em: Chắc anh thích đôi mắt của em.
Gái: Chém vừa thôi ông tướng. Mắt là bộ phận em tự ti nhất trên khuôn mặt đấy.
Em: Ơ mắt em đẹp mà.
Gái: Chả đẹp gì cả.
Em: Có.
Gái: Không.
Em: Thôi đẹp hay không là do sở thích của anh, em không thích thì kệ em chứ.
Gái: Thế còn gì nữa không?
Em: Chắc tại em xinh.
Gái: Em bảo anh háo sắc mà.
Em: Không háo sắc thì gay à?
...
Em: Anh nắm tay em được không?
Gái: Làm gì?
Em: Anh muốn biết rõ cảm giác này là sự thật hay chỉ là thoáng qua và sẽ biến mất.
Gái: Không có được không?
Em: Tùy em. Nhưng em biết tính anh như nào rồi đấy, đề nghị lịch sự mà không được là sẽ im ỉm xài mưu hèn kế bẩn để chiếm đoạt đấy.
Gái: ...(chìa tay ra xong lại rụt vào) Có giỏi thì cướp đi?
Em: Em đang thách thức anh?
Gái: Tùy anh nghĩ.
Em: Được.
Nói rồi, em nhẹ nhàng chìa tay ra, kéo bàn tay người ta về phía em, nắm thật chặt.
Em: Tay em lạnh thế?
Gái: Ừm, em máu lạnh mà.
Em: Tay anh ấm không?
Gái: Nóng thì có.
Em: Với những người lạnh lùng như em, phải kết hợp với những người ấm áp như anh, như thế mới hợp theo ý trời.
Gái: Ý trời?
Em: Ừm. Em không thấy một ngày đẹp trời anh gặp em, coi như bị sét đánh, xong điên cuồng mơ mộng chạy theo tìm em, để đến hôm nay mới được gặp nhau, đấy không phải ý trời à?
Gái: Sến vừa thôi ông.
Em: Anh theo đuổi em nhé?
Gái: Anh đủ sức đuổi theo em không?
Em: Anh sẽ cố hết sức, lúc nào mệt quá anh dừng lại, đợi em quay ngược lại.
Gái: Em không dễ tán đâu.
Em: Em mà dễ tán anh đã không thèm tán nhá.
Gái: Gì đấy?
Em: Nghe học thuyết abc chưa? (Abc là tên em, em ghép vào cho ra vẻ em sáng tạo ra)
Gái: Là gì?
Em: Người con gái nào không yêu anh, đấy mới là người con gái đáng để anh yêu.
Gái: Anh có tự tin quá không?
Em: Anh vốn tự tin, à không, tự phụ đi, tự phụ nghe chất hơn mà.
Gái: Tự tin là tốt. Nhưng thất bại thì sẽ đau lắm đấy.
Em: Dám làm dám chịu, chơi thì phải nắm rõ luật chơi, lúc nào không thể duy trì cuộc chơi thì tự biết là sẽ như nào rồi, đau mà có chuẩn bị trước tinh thần thì sẽ nhẹ nhàng thôi.
Gái: Liệu anh đợi em được đến bao giờ?
Em: Đến lúc anh không được phép nắm tay em như thế này nữa.
Gái: Thật đấy?
Em: Trông mặt anh có giống đang đùa không?
...
Người ta bất ngờ ghì đầu em, chạm môi vào em. Không chậm trễ, em "nấu cháo lưỡi" luôn. Nụ hôn kéo dài khoảng 10 giây thì hai đứa rời nhau ra, em liếm môi ra vẻ tiếc rẻ:
Em: Nữa đi.
Gái: Thôi, coi như trả đũa anh, thế là trả đủ cả vốn lẫn lãi rồi.
Em: Tại sao em làm như thế?
Gái: Em muốn chắc chắn là em muốn anh đuổi theo em hay không.
Em: Thế em có câu trả lời chưa?
Gái: Hên xui.
Em: ...
Gái: Cười gì?
Em: Em lợi dụng động chạm anh nhé. Như này sau này anh mà không lấy được em thì em phải có trách nhiệm với anh đấy.
Gái: ...
Em: Thế giờ như nào nhỉ?
Gái: Em về đây, anh ở lại mà nghĩ cách đuổi theo em đi.
Người ta đứng dậy định thanh toán. Nhưng đời nào em làm như vậy, tranh giành giằng co một hồi em mới được sĩ diện rút ví ra thanh toán rồi ra ngoài. Em hỏi:
Em đi gì sang đây thế?
Gái: Em đi taxi.
Em: Thế giờ lại taxi về à?
Gái: Ừm.
Em: Hay anh đưa em về, em trả tiền công xe ôm cho anh nhé?
Gái: Hên xui.
Cổ nhân ta đã có câu "một hành động nông rộng vạn lời nói", em kéo tay người ta về phía cổng trường rồi bảo:
Em đếm từ 1 đến 60 đi rồi anh có mặt.
Gái: Đếm to hay đếm thầm?
Em: Lẩm bẩm thôi, đếm to người ta lại tưởng em trốn viện ra đấy, bệnh viện ngay đằng kia kìa.
Rồi không để người ta đợi lâu, em vào lấy xe trong trường, biết chắc là có mỗi cái mũ bảo hiểm trong cốp, em không quên tiện tay cầm nhầm cái mũ hello kitty màu hồng của bạn nào đấy treo hớ hênh ở cái xe bên cạnh lấy cái cho người ta đội cho đỡ nắng.
Hẹn gặp các bác ở chap sau, đoạn đường từ trường em đưa người ta về nhà, coi như là sang Long Biên thỉnh kinh nhé!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: (Dịch) Thế Giới Hoàn Mỹ