Logo
Trang chủ
Chương 36

Chương 36

Đọc to

Trước khi kể lại câu chuyện ngày sinh nhật của "gái", em xin trân trọng cảm ơn sâu sắc đến các bác, các chú, các thím và các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ những chia sẻ của em trong suốt thời gian qua.

Ngoài ra, em cũng xin gửi lời chào trân trọng nhất, kèm theo lời cảm ơn, tuy không "thấm sâu" bằng những lời trên, nhưng cũng không kém phần chân thành đến những bác "lạc trôi" vào "hang ổ" của em, hoặc mới "đú" theo, thậm chí "gato" với em.

Chắc đọc đến đây, các bác đã phần nào đoán ra "ý đồ" của em trước khi viết chương này rồi nhỉ? Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, lời hứa nào cũng có thể "nuốt" được, và văn chương dù lai láng như nước biển Đông "thông" sang cả Thái Bình Dương cũng có lúc phải cạn... Các bác đoán ra chưa? Thôi em nói luôn cho nhanh nhé...

...Liệu các bác có nghĩ em "đem con bỏ chợ", "drop" không? Không hề nhé, em "làm màu" tí thôi. Các bác cứ tiếp tục ủng hộ, hóng các chương của em, bình luận cho xôm tụ. Hãy coi đây như một tiệm hớt tóc "thanh nữ", cafe đèn mờ cho anh em vào "cà kê" giải trí sau những giờ học, giờ làm, hay thậm chí là vừa mệt mỏi sau khi "lao lực" quá đà, cãi nhau với vợ không có chỗ đi nhé. Nói chung là em "tiếp" hết, miễn các thím bình luận "LỊCH SỰ". Em hơi "dị ứng" với các thể loại "trẻ trâu", hoặc tính tình không "trẻ trâu" nhưng văn phong thì "như con kẹc", em không "ưa". Vậy nhé!

Thôi, "làm màu" thế đủ rồi, vào phần chính nhé. Dự là sẽ mất khoảng 2 chương cho ngày hôm qua, các thím cố gắng nhé!

###

Sáng nay (hôm qua nhé) trời Hà Nội thật đẹp, thời tiết cũng thật mát mẻ. Cái lạnh "man mác" của cuối thu Hà Nội nó thường làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Không "vã mồ hôi cháy nhà nghỉ" như mùa hè, cũng không "rét sun vòi" để đi ăn kem trước cổng cho tăng thêm độ "phiêu" như mùa đông "rất lạnh" của Akira Phang,... nói chung là rất dễ chịu.

Em đi học mà lòng tràn trề vui sướng và phấn khích, nói theo ngôn ngữ của các cụ là có "một sự thống khoái không hề nhẹ". Éo biết ma xui quỷ khiến thế nào em lại đi học đúng giờ, mà cô giáo đi muộn những 15 phút. Vừa vào lớp cô nhìn lớp một lượt rồi vô tình nhìn em một cách đắm đuối. A đẩu, cô định yêu trò à?

Cô: Dạo này mắt tôi kém quá, kia có phải anh ABC không?

Em: It's me.

Cô: Hôm qua nhà cô có giỗ không cập nhật báo chí? Thế giới lại sắp ngày tận thế à???

Em: Ý gì vậy cô?

Cô: Tôi dạy lớp này môn này là môn thứ 3 rồi, lần đầu tiên trong đời tôi thấy anh đi học trước khi tôi vào lớp. Tôi sợ. =))

Em: A đẩu, tại sao cô lại có thể suy nghĩ một cách phiến diện và nhận xét về em như thế được?

Cô: Để cô đoán. Hôm nay mẹ đưa đi học à?

Em: What...

Cô: Không phải à? Đêm qua ngủ lại ở KTX?

Em: ...

Cô: Thế chắc hôm nay được nhận học bổng rồi.

Em: Cô đùa em à? *lườm*

Cô: Thôi học bài, đừng manh động nhé cả lớp.

ĐÙ, đi học sớm cũng là cái tội ư???

Tan học, đi ăn trưa xong cafe với tụi bạn, em tranh thủ nhắn tin cho "gái" thuật lại chuyện hồi sáng, tranh thủ vấn an sức khỏe nàng và chuẩn bị cho buổi chiều nay.

À quên, em có mấy đôi vé đi xem team "đàn bà chịch team chuyển giới" mà không đi được, hôm qua có thím nào đi xem không?

Hôm qua, em đặt một bàn ở Summit Lounge lúc 10h, tại "hóng" được là "gái" sinh tầm giờ đó nên giờ đó mới ở đó cho lãng mạn. Nhưng từ lúc đón "gái" đến lúc "gái" tắm xong bắt đầu "vi vu" thì tụi em làm gì? Câu hỏi này làm em có một cơn đau đầu không hề nhẹ nhưng lại tương đối dễ chịu. Chương sau em sẽ kể chi tiết tình hình ở Sofitel, còn chương này kể nốt về chuyện trước 22h nhé!

Hơn 6h đưa "gái" về đến nhà thay đồ, "gái" hỏi:

Gái: Chị muốn vào nhà đợi em không?

Em: Lâu không?

Gái: Chắc là lâu, em tắm nữa mà.

Em: Thôi chị đợi bên ngoài cũng được.

Gái: Thôi vào đi.

Em: Định làm gì người ta à?

Gái: Không. Để chị ở ngoài này lại hút thuốc, vào nhà em hút em biết ngay, hết dám chối.

Em: Thôi được, đây là em năn nỉ chị đấy nhá.

Gái: Ờ, năn nỉ.

Mợ, có mỗi tắm với trang điểm thôi mà gần 2 tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, em tha hồ nghe điện thoại hộ "gái", nhắn tin, trả lời bình luận chúc mừng sinh nhật. Cay nhất là thằng ôn cùng đoàn "gái" gọi điện rủ đi ăn sinh nhật, thấy em nghe máy nó cúp vội. Đợi đấy, anh sẽ giải quyết chú, dù có là Vozer hay không!

Cuối cùng, 8h chúng em cũng được lên phố. Hôm nay trời se se, cảm giác có "gái" xinh ngồi sau ôm chặt, thỉnh thoảng "chụt choẹt" nó sướng, nó tê, nó phê vồn các thím ạ, "gato" không?

Và, cứ mỗi lần "gái" thơm, "gái" hôn em, dù em chủ động hay bị động, tim em lại vang vọng lên những nhịp đập đều đều: "chịch...chịch...chịch..."

Sớm quá, đưa "gái" qua tận Cầu Giấy ăn cơm du học sinh. Chắc các thím còn đang mài đũng quần trên ghế các nhà trường trong hệ thống giáo dục đa cấp của nước mình ở Hà Nội đều biết HAT ở Trần Quốc Hoàn nhỉ? Em là bắt thóp "gái" ăn sang mồm nó quen rồi, cái gì quen thì sẽ ngấy, tất nhiên là sẽ hứng thú với của lạ theo khẩu vị ăn tạp của sinh viên như mình.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma nữ
BÌNH LUẬN