Sau bữa cơm thân mật ở TQH, em và "gái" đi du lịch từ tận xứ Cầu Giấy giáp ranh Từ Liêm xa xôi để trở lại phố thị sầm uất. Xe em đang bon bon trên đường Thụy Khuê, đến đoạn ngã tư giao Văn Cao thì một sự việc hi hữu đã xảy ra...
Số là em đang lách phải, né trái để tránh xe cộ từ tứ phía xáp lại gần như thể định "xâu xé" "gái" của em, thì bất ngờ, một giọng nói quen thuộc từ chiếc xe bên cạnh vang lên:
"Đi đâu đấy?"
Em liếc qua thì tí nữa "xịt máu mũi", chả cần biết là ai, nhưng em liếc từ dưới "háng" nhân vật kia lên thì thấy một "góc tối thăm thẳm", đm tưởng ai té ra người yêu cũ bị em "phũ". Em cười lấy lệ một cái rồi rồ ga phóng luôn, không cho "ex" cơ hội hỏi xã giao.
"Gái": Ai thế?
Em: À, người quen cũ ấy mà.
"Gái": Quen biết như nào?
Em: Quen rồi không quen nữa thôi ấy mà :3
"Gái": Hiểu rồi...
Em: T hiểu C sẽ hiểu T mà.
...
"Gái": Lau nước dãi đi kìa.
Em: Hả?
Chả là em đang đi thì có mấy em "ngực bự mông l*иg" váy trễ vừa lướt qua ấy mà.
...
Đến rồi. Cảnh sắc như nào, không khí như nào, thời tiết như nào, khách khứa như nào... em đếch kể nữa nhé, vào vấn đề chính luôn.
Hôm nay, em chuẩn bị một đôi nhẫn để vừa gọi là cầu hôn, vừa tặng quà sinh nhật. Nếu "gái" không đồng ý thì hoàn toàn có thể đeo làm nhẫn tình bạn, éo sao cả.
Em: C uống gì?
"Gái": C không chuẩn bị trước gì đấy chứ?
Em: Chuẩn bị gì?
"Gái": Kiểu như một bàn đầy nến, một con đường đầy hoa, một chiếc bánh gato đang ăn dở thì nhai phải cái nhẫn mẻ cả răng chẳng hạn...
Em: Ều, mấy trò đấy sến lắm, T ứ làm được đâu.
"Gái": Thế có gì đặc biệt không để T còn chuẩn bị tinh thần...
Em: T tưởng sinh nhật chỉ có T và C là đủ đặc biệt rồi?
"Gái": ...
Tóm lại là em và "gái" vào gọi cocktail rồi hai đứa nhâm nhi với bánh gato mà em đặt trước rồi. Nửa chừng em hỏi "gái":
Em: C muốn nghe T đàn không?
"Gái": C biết đàn?
Em: Yep.
"Gái": Mà đàn gì?
Em: Đàn bà =)))
"Gái": Hừm.
Em: Đùa thôi, T chơi piano.
...
Và, chả đợi "gái" trả lời, em tiến đến góc nhà. Trong một bầu không khí hết sức rộn rã bởi những âm thanh tạp pí lù xung quanh nhưng vẫn không kém phần trang nghiêm... Em nhẹ nhàng lả lướt những ngón tay qua các phím đàn, và... chắc tại em chơi hay quá mà các thực khách trong nhà hàng "bữa đêm vui vẻ" im phăng phắc làm không khí càng thêm sâu lắng... và kết thúc trong tiếng vỗ tay lẹt đẹt của "gái" cùng số ít những con người lịch sự, lũ không vỗ tay chắc là éo hiểu được âm nhạc bác học của em.
Em: C thấy sao?
"Gái": T hơi bất ngờ đấy. C giấu tài hơi kỹ.
Em: Tất nhiên. C là người thứ ba ngoài bố mẹ và bà T được nghe T đàn đấy.
"Gái": Hai người trước là ai?
Em: Một người yêu cũ đã ở rất xa, xa tít tận chân trời nhưng vẫn ở mặt đất chứ chưa phải trên thiên đường, và con hàng xóm nghe lỏm được T tập ở nhà.
"Gái": C học đàn ở đâu vậy?
Em: Bà T dạy, từ hồi bé tí cơ. Hồi đấy cứ nghe tập đàn là sợ, nghe sang bà là biết sẽ phải tập đàn nên nhất quyết giả vờ đau bụng, đau ruột thừa, đau đầu các kiểu để trốn mà vẫn phải tập... đến bây giờ thì mới thấy tác dụng.
"Gái": Dạy T chơi đi...
Em: Không. T thề độc rồi, đời này, T sẽ chỉ dạy cho con gái T chơi đàn thôi.
"Gái": Thế nhỡ C có con trai?
Em: Thì T dạy nó cưa gái. Hehe.
"Gái": Nhỡ người yêu C thích đàn, muốn C dạy?
Em: T sẽ chơi cho cô ta nghe.
...
Em: Thôi không nói chuyện đàn hát múa ca nữa, tặng C nè.
"Gái": Gì vậy?
Em: Mở ra sẽ biết. Cơ mà trước khi mở, hứa với T một điều.
"Gái": Gì vậy?
Em: Bên trong chiếc hộp đẹp đẽ này là một món đồ có thể nói một cách nôm na là "gia dụng". C sẽ sử dụng nó chứ?
"Gái": T không hứa, nhưng T sẽ cố gắng, sau khi biết nó là cái gì.
Em: Và đọc kỹ hướng dẫn sử dụng nhé?
"Gái": Có cả HDSD á?
Em: T sẽ thuật lại trong lúc C mở quà.
...
"Gái" mở quà. Lớp giấy hoa hoét đầu tiên được thắt một chiếc nơ tạo dáng. Tuy nhiên, thay vì giấy gói quà như bình thường, em đã liều lĩnh thuê bà gói quà gói hộp quà bằng tờ báo Nhân Dân cho máu.
Phần tiếp theo, tạo hình hộp quà, các thím có muốn biết không? Không được học theo em đâu nhá :3
Chả là tính em thì các thím biết rồi, vì em làm công việc liên quan đến sáng tạo, cho nên em rất thích tìm tòi và nghĩ ra những cái mới lạ, hấp dẫn chứ em chúa ghét đi theo lối mòn, làm lại những thứ người khác làm dù cho nó hay ho hay chuẩn mực như nào đi chăng nữa.
Thôi em bật mí đây, em đặc biệt mua 1 hộp Dạ Hương và chỉ lấy cái vỏ để đựng quà của em. Chả cần phải tả, chắc các thím cũng tưởng tượng ra khuôn mặt hơi biến sắc một cách nhè nhẹ khi bóc đến lớp này.
Em: Không có gì đâu, không có hộp nào vừa bà gói quà gói tạm ấy mà, chứ T không tặng cái này đâu nhá. Hehe.
"Gái": Tưởng thế nào. Suýt cảm ơn.
...
"Gái": Nhẫn đôi?
Em: Có thể coi là như thế.
"Gái": T nên nhận hay không?
Em: Nhận đi, T đặt làm đấy, vừa tay mà.
"Gái": ...
Em: Mà C muốn biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này khi T tặng C không?
"Gái": C nói đi.
Em: T đặt làm nên thể hiện thành ý của T cũng như là sẽ rất khó có thể có chiếc nhẫn thứ hai y hệt như thế này. Và, C hoàn toàn có thể đeo ở ngón giữa, nếu chúng mình là bạn, nhưng nếu yêu T, C có thể chuyển sang ngón nhẫn, giống như T đánh dấu C là của T rồi mà vẫn đẹp như thường... Và quan trọng nhất là, nếu nó vừa khít với ngón nào, coi như trời định T và C như thế rồi...
"Gái": C bị ảnh hưởng bởi đám cưới Minh By à?
Em: T nói hay hơn Huỳnh Hiểu Nhầm nhiều.
"Gái": Coi như T nhận lời yêu C đi, C sẽ nói như nào?
Em: Em à, anh không chắc sẽ có thể yêu em suốt đời, càng không chắc có thể chiến thắng mọi cám dỗ từ hàng tá hot girl luôn lượn lờ xung quanh anh, không chắc liệu anh có suốt đời thủ tiết được cho em hay không... nhưng có một điều anh chắc chắn, là anh chưa bao giờ tốt với mẹ anh như đối với em đâu đấy.
"Gái": ...
Và, đố các thím biết, "gái" làm gì tiếp theo???
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hoa Vàng Thuở Ấy