Mấy bác thông cảm, tranh thủ lúc chờ người yêu, tiện đang online bằng laptop, em gõ nốt chương này cho các bác đọc. Chương sau sẽ là chương đặc biệt về ngày sinh nhật và những chuyện hiện tại luôn, chứ dạo này em trí nhớ kém quá, cứ nhớ nhớ quên quên gõ mệt lắm.
Chương này là kể lại cảnh hai đứa em vào Sài Gòn cùng nhau dịp cuối tuần trước, sau khi em khỏi ốm. Bọn em có những kỷ niệm ban đầu trong thời kỳ "lên level" mới đấy ạ.
...
Thứ Năm tuần trước, người yêu em trở về sau chuyến "thác loạn" Lan Quế Phường phiên bản Đài Loan. Dạo này cô ấy rất thích kiểu bất thình lình xuất hiện, không thèm em sang đón nữa, kiểu như thích thanh tra đột xuất em ấy. Ghê răng thật sự, mặc dù em chẳng có gì mờ ám, cơ mà cảm giác có người theo dõi, để ý mọi di biến động nó vẫn cứ khó chịu nhẹ nhẹ. Đang nghĩ miên man thì có điện thoại, người yêu gọi:
Người yêu: "Anh ở nhà có ngoan không?"
Em: "Như nào là ngoan?"
Người yêu: "Là ngày ăn mấy bữa, ngủ đủ giấc không, đi học đầy đủ không, có nạt nộ nhân viên không, blah blah...???"
Em: "À, ăn thì hơi ít, dạo này mới ốm dậy, người ngợm vẫn chưa khỏe hẳn nên khẩu vị cũng không được tốt. Ngủ thì thiếu trầm trọng, lên lớp tranh thủ ngủ bù. Đi làm thì vẫn cố gắng vui vẻ hòa đồng và lạnh lùng hết sức có thể, chứ bắt đầu có nhóm kiêu binh và phe áo đỏ chống đối rồi... Nhưng vấn đề đáng quan ngại nhất là... là..."
Người yêu: "Là gì?"
Em: "Nhớ em chết đi được!"
Người yêu: "Em về rồi, cuối tuần này được nghỉ, tuần sau chỉ trực thôi, đoàn vừa duyệt rồi."
Em: "Thật á?"
Người yêu: "Yep."
Em: "Thế em định làm gì cho đến hết tuần?"
Người yêu: "Em về quê thôi, nhớ mẹ."
Em: "Em về quê hết nhớ mẹ, nhưng anh nhớ em hơn thì phải làm sao?"
Người yêu: "Tí nữa em về luôn, mai lại Hà Nội rồi."
Em: "Làm gì gấp thế? Về được thì tranh thủ nghỉ mấy hôm đi."
Người yêu: "Cuối tuần này anh rảnh không?"
Em: "Anh bận lắm. Nhưng nếu em cần, anh sẵn sàng mặc áo đỏ, bỏ tất để theo em."
Người yêu: "Nghe ghê vậy. Đi đâu chơi đi anh?"
Em: "Em muốn đi đâu?"
Người yêu: "Nơi nào cũng được, dạo này căng thẳng, áp lực quá, muốn nghỉ ngơi thôi."
Em: "Anh chủ trì à?"
Người yêu: "Yep."
Em: "Hay chơi trò trong phim Yes Man, ra bắt máy bay, gặp chuyến nào đi chuyến ấy?"
Người yêu: "Thôi em xin. Việt Nam chứ không phải Tây đâu mà có trò đấy."
Em: "Hay vào Sài Gòn đi? Tránh rét tránh mưa luôn."
Người yêu: "Có gì thú vị hơn không?"
Em: "Gặp bố mẹ anh?"
Người yêu: "Dám không?"
Em: "Dám chứ sao không. Hehe."
Người yêu: "Thế quyết như vậy đi."
Em: "Yep em."
Và thế là kế hoạch được quyết định rất nhanh. Tối thứ Sáu em sẽ vào Sài Gòn với người yêu. Còn một ngày chuẩn bị, em tranh thủ giao hết công việc cho 96% của 69 nhân viên công ty. Phần của em thì hẹn gặp đối tác ở Sài Gòn luôn, thế là xong nhỉ.
Thứ Sáu:
Trời bắt đầu trở gió, mưa càng làm cho không khí thêm se lạnh và... ướt. Nhưng mà chả sao, sắp được trốn cái ẩm ướt như là... à mà thôi rồi. Hehe. Sang đón người yêu, rồi hai đứa vui vẻ đi ra sân bay với tư cách hành khách chứ không phải nhân viên và người nhà nhân viên nữa. Tự tin thật sự!
...
Người yêu em về rồi các bác ạ. Em đi công tác đây, hẹn các bác khi ra chương đặc biệt nhé!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Ban Ta Trường Sinh, Ta Chứng Kiến Chúng Sinh Tàn Lụi