Hôm qua em gõ xong định đăng thì bị lỗi, các bác lại bảo em hư cấu. Thôi thì em ngồi gõ lại theo trí nhớ, thêm thắt một vài chuyện của ngày hôm nay nữa vậy.
11 tháng 11, ngày quốc tế độc thân. Đờ mờ, dạo này xã hội phát sinh ra lắm loại ngày kỷ niệm thế, chắc sắp tới ngày 6/9 lại thành BJ Day mất. Mà thôi, kệ, em cũng chả biết nó là ngày gì, chỉ biết là hôm ấy, em vừa "bình minh" thì có điện thoại của gái:
Em: Ơi yêu.
Gái: Bình minh chưa zai?
Em: Người ta vừa bàng hoàng thức giấc được vài giây đồng hồ đây.
Gái: Tối nay yêu bận gì không?
Em: Có việc gì à? Chắc về sớm hú hí với tụi bạn thôi.
Gái: Đi sinh nhật cái ABCXYZ không?
Em: ABCXYZ nào? Mà về HN lúc nào đấy?
Gái: Bạn cấp 3 của người ta, đang làm bên STDA ý.
Em: À cái đứa bỏ việc vì tội hát quốc ca chế đấy hả?
Gái: Bậy nào. Đi không?
Em: Yep. Thế mấy giờ?
Gái: Chiều người ta ra đến HN thì hẹn ở đâu nhỉ?
Em: Mấy giờ yêu đáp?
Gái: Khoảng 5h.
Em: Người ta qua đón nhé?
Gái: Thôi, như thế lại mất công đi lại lắm. Tớ qua công ty đợi mình xong việc rồi cùng đi nhé.
Em: Tớ mình á?
Gái: Yep, không thích à?
Em: Nghe vui vui tai thôi. Hehe. Okay, thế cứ qua công ty nhé, người ta đợi.
Gái: Yep boy.
...
Từ sáng đến chiều, mọi chuyện vẫn êm đềm diễn ra bình thường, đến lớp học thì giáo viên hết troll học sinh, đi ăn thì lủi thủi một mình vì chúng bạn rủ nhau đi ăn toàn các món em kiêng. Đến công ty thì lại một dàn toàn váy vóc với cả những bộ đồ sẹc xy. Chả nhẽ quay tay phát cho tối được lâu.
...
Hơn 5h. Em đang phê pha trong làn khói trắng trong phòng, tranh thủ thẩm âm mấy bản EDM đang hot, check hàng bộ dàn Sony mới tậu để nghe nhạc vàng cho dễ ngủ thì có tiếng gõ cửa. Đù, chả nhẽ gái đến sớm thế.
Em: Mời dzô.
Đù, hóa ra là nhân viên mới nộp bài test. Vừa đò đưa mấy câu xong đuổi nó ra tranh thủ liếc mông để chấm điểm thì lại có tiếng gõ cửa. Cái đm định trêu bố à?
Em: Vào đi.
Gái: Cai thuốc thế này à boy?
Em: Ơ, nhanh thế, tưởng 6, 7h mới đến, chưa kịp phi tang.
Gái: Tôi phải đánh du kích như này mới bắt quả tang anh chứ.
Em: Mà sao biết anh ngồi đây? Ai cho người lạ vào thế?
Gái: Tớ bảo có hẹn với giám đốc ứng tuyển làm thư ký.
Em: Lẻo mép nhờ. Mà định ăn mặc như này đi à? Có cần về nhà thay đồ không?
Gái: Thôi tắm ở đây cũng được, bật nước nóng cho người ta đi.
Em: Dạ vâng ạ. Có cần người kỳ lưng không?
Gái: Thôi tôi xin cảm ơn, như thế phiền lắm, khỏi nhé.
Em: Mà tối nay ăn uống hay như nào đấy?
Gái: Đi ăn xong chắc đi hát hay bar bủng gì đấy thôi.
Em: Bao giờ đằng ấy lại đi?
Gái: Trưa mai người ta đi tăng cường rồi.
Em: Thế tối nay về nhà mình nhé?
Gái: Để xem thái độ như nào đã.
Em: Người ta ngoan mà.
Gái: Ngoan mà hút thuốc lá nồng nặc như này à? Lại còn cái gì đây?
Vừa nói, gái vừa chỉ vào cái gạt tàn trên bàn. Gọi là gạt tàn cho oai chứ thực ra là cái bình hoa em trưng dụng để gạt tàn, và tàn thuốc đã ngập gần đến miệng bình rồi.
Em: Đâu, nãy có khách người ta hút ấy chứ.
Gái: Chả nhẽ đợt này xin cái rượu cái thuốc của mẹ mua cho bố về cho anh dùng thử.
Em: Thế bố em cai được thuốc lá chuyển qua bắn thuốc lào chứ có cắt hẳn cơn đâu? Hay anh cũng chuyển qua thuốc lào cho đậm đà bản sắc dân tộc nhé?
Gái: Anh mà hút cái thứ ấy thì tránh xa tôi ra nhé.
Em: Mà sao em lại bắt anh bỏ thuốc nhỉ? Em có biết anh tốn bao nhiêu tiền mới nghiện được không? Bây giờ cai thì cái số tiền đã từng bỏ ra mất trắng à?
Gái: ????
Em: Em tưởng nghiện mà dễ à? Cả một quá trình rất là lâu dài và bền bỉ mới được như ngày hôm nay đấy.
Gái: Nói thế thì chịu rồi. Tôi đi tắm, từ giờ đến tối mà hút nữa thì hôm nay mỗi đứa một nhà, okay?
Em: ...
...
HN lại tắc đường, nên quãng đường từ phố đèn đỏ Trần Duy Hưng sang phố đèn trắng thanh niên bên hồ Trúc Bạch mất thời gian bằng cả quãng đường bay từ HN vào đến SG và rơi ở Đà Nẵng. Nhưng mà không sao, đến nơi mà tiệc vẫn chưa bắt đầu. Vừa đỗ xe vào một góc mà ai cũng có thể nhìn thấy và không bé nào ngứa tay có đủ khả năng mượn tạm đôi gương hoặc lấy mảnh sành cào phát cho vui tay được. Đang định sánh đôi cùng gái bước vào thì em có điện thoại, một số vừa quen vừa lạ gọi, hình như giống số điện thoại hôm trước nhắn tin. Đẩy gái vào trước, em chạy ra nghe điện thoại.
Em: Alo?
Ai đấy? Đang đâu đấy?
Em: Ai đấy?
Nghe giọng mà không nhận ra à?
Em: Ai, có việc gì?
Quên thật rồi ư?
Em: Quen nhau ư?
Vẫn chưa nhận ra?
Em: Cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản...
...Nhưng con người luôn làm mọi chuyện phức tạp lên.
Em: Có chuyện gì không?
Muốn gặp nhau cafe tí thôi.
Em: Anh đang bận, và rất không có thời gian rảnh.
Không phải hôm nay thì có thể là ngày mai.
Em: Chưa biết được, xem có hứng không đã. Còn không thì cũng chả có chuyện gì đúng không?
Một cuộc gặp thông thường, giữa những người bạn thông thường, lâu không gặp thôi.
Em: Xã giao à? Có hứng anh sẽ gọi lại, còn không thì cáo lỗi trước. Giờ anh đang bận, chào em.
Và...em lạnh lùng cúp máy, tranh thủ hút điếu thuốc cho tinh thần trở lại, lấy hết sức bình sinh vận nội công cho khuôn mặt giãn ra và nhập tiệc thôi.
Đù, hôm nay cuối tháng, đáng nhẽ được đi ăn thịt chó với mấy huynh đệ đồng dâm mà giờ lại phải đi ăn tiệc với em trời ơi đất hỡi này. Thôi thì vì gái, em cũng cố gắng tươi cười. Cơ mà giờ mới nhớ ra, chưa mua quà gì cho nó. Em quay sang hỏi gái:
Em: Chết rồi anh quên không mua quà.
Gái: Thôi, em có quà rồi, coi như chúng mình tặng.
Em: Thôi, ai làm thế, nhỡ em tặng nội y thì cũng là anh có cổ phần à?
Gái: Ahihi. Thế thì tùy yêu thôi.
Em: Anh ra xe làm cái phong bì, nó thích gì thì mua nhé.
Gái: Yep, cũng được.
Em lẩn ra xe làm cái phong bì, đút tiền vào rồi hiên ngang tặng em ấy như đi mừng thọ.
Em: Cầm lấy này.
Gái: Gì thế?
Em: Cầm ví người ta đi, tí có dưa góp hay như nào đấy thì chủ động, chứ anh không biết gì đâu nhé.
...
Ăn xong, cả lũ lại lên bar quẩy tưng bừng cho đến 11h. Sau đó, gái về nhà cho đứa bạn ở quê mới ra ngủ nhờ một đêm mai về với chồng sớm, còn em thì lại lủi thủi về một mình.
Xe chầm chậm lăn trên đường, vừa về đến nhà thì có tin nhắn:
"Về muộn thế? Em đợi cuộc hẹn của anh đấy."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Đạo Độc Tôn