Nếu nói như thế, chắc nãy giờ mình bị trời phạt vài chục lần rồi không chừng.
- Thôi nào, đừng khóc nữa, em đâu có đánh chị đâu! – Mình ôm chị.
- Em tốt với chị quá, vậy mà chị…! – Giọng chị run run.
- Chị… nghe em nói này… không sao hết, chị hãy cứ như bình thường đi nhé, đừng suy nghĩ gì nữa, được chứ! – Mình ôm chị, nhẹ nhàng nói.
- Chị… chị…! – Chị nấc nghẹn.
Mình không nói gì nữa, chỉ biết rằng có lẽ đây là cái ôm cuối cùng, cuối cùng cho tất cả những gì mình dành cho chị trong suốt thời gian qua. Cái ôm này… mình ôm như giữ lại những gì còn đọng lại, không chặt nhưng cũng đủ để chị cảm nhận được tình cảm của mình dành cho chị là như thế nào…
Thật lâu sau, khi chị đã im lặng trong vòng tay mình, mình nhẹ nhàng buông chị ra… đôi mắt to tròn sung húp trông thật tội… dù rất muốn nhưng mình không thể làm gì được, chỉ biết dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt, mình hỏi:
- Đau không?
- …! – Chị không nói gì, chỉ nhắm nghiền mắt hướng về phía mình.
Lúc ấy, mình có cảm giác như chị cũng có ý muốn như mình. Thật sự, lúc đó mình muốn hôn chị lắm, không phải theo kiểu của mấy tên dê cụ đâu, nụ hôn ở đây chỉ nhẹ nhàng, có chút gì lắng đọng lại thôi…
- Chị về nghỉ đi, cũng muộn rồi đấy! – Mình nhìn ra bên ngoài rồi nói với chị.
- Em về cùng chị luôn hả? – Chị ngơ ngác hỏi.
- Bạn em đi làm đêm nay không về, nãy nó đi mang luôn chìa khóa đi rồi nên em ở đây! – Mình đáp.
- Vậy sao được, em ở một mình rồi sao? Lỡ bệnh lên rồi ai lo cho em! – Chị nhìn mình lo lắng.
- Em khỏe rồi, với lại xung quanh đây có người mà, bệnh là em hú họ liền! – Mình cười trấn an.
- Trời, đã bệnh nặng rồi còn hơi sức đâu mà gọi, chị sợ lắm, em mà bị như lúc chiều nữa chắc…! – Chị sờ trán mình.
- … Nếu vậy thì sao, chị tính ở đây với em hả? – Mình nheo mắt.
- Ơ… chị… chị…! – Chị bất ngờ, chưa biết phải nói sao.
- Thôi, chị về nghỉ đi, em không sao đâu! – Mình vỗ vai chị.
Chị nhìn mình một hồi như kiểm tra xem mình đã thật sự khỏe chưa, sau đó đứng dậy, gói ghém một vài vật dụng vào bọc rồi tiến về phía cửa, nhưng thế nào đó chị lại dừng lại và quay lại nói với mình:
- T…!
- Sao vậy? – Mình ngạc nhiên hỏi.
- Chị… T cứ ở đây nhé, chị về phòng một lát rồi chị qua! – Chị đỏ mặt nói, hai tai véo vào cái bọc.
- S… đừng nói với em là chị…! – Mình bất ngờ.
- T… đừng nói gì nữa!
Chị ngại ngùng rồi chạy mất hút, bỏ lại mình nơi đây bơ vơ với cái đầu đang nghĩ đến những điều tiêu cực…
Chị thật là… làm ơn đừng như vậy… mình bệnh nhưng vẫn còn sức, lỡ như con thú trong người mình mà trỗi dậy thì sao… lúc đó mình dám chắc mình còn không bằng tên Quyền kia ấy chứ.
Nhưng "tên đã lên dây rồi", quyết định là ở chị, mình sẽ cố gắng không để con cáo xổ lồng… mình cũng vẫn là con người trần tục thôi, không thoát khỏi những suy nghĩ tầm thường được.
Gọi điện hỏi thằng Tư xem nó có về không để còn biết đường mà tính, thì khổ nỗi… lại không có điện thoại trong người… cũng ngại mượn của mấy phòng bên cạnh nên đành thôi, phó mặc cho số phận vậy. Mình đặt lưng xuống nghỉ ngơi cho đầu óc bớt căng thẳng, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến câu nói của chị lúc nãy… mình buồn lắm, ai cũng vậy thôi, người mình yêu từ chối mình, không ai vui vẻ cả…
Nửa tiếng sau…
Âm thanh quen thuộc của chiếc xe đạp mà chị hay dùng dần to hơn…”Cốc”…”Cốc”…
- T ơi! – Tiếng chị sau cánh cửa sắt.
- Ừ… đợi em! – Mình nặng nề nhấc mình ra mở cửa cho chị.
Chị đứng trước mặt mình với bộ đồ kín đáo, quần jean áo khoác phông màu nude. Người chị tỏa ra mùi hương rất đặc trưng, mình đứng đối diện mà ngây ngất với cái mùi này, đúng là con gái, ai cũng có một mùi đặc trưng, không ai giống ai cả.
Còn mình, ôi thôi, phải nói là thúi… từ lúc ốm tới giờ… chưa tắm lần nào luôn.
Và vẫn là chị tinh ý, đưa cho mình cái bọc màu đen và nói nhỏ:
- Lúc nãy về nhà… chị có vào phòng T lấy cho T bộ đồ, nếu T cần thì…! – Chị hơi đỏ mặt đưa cho mình.
- … Hầy, được rồi, cảm ơn chị nhé! – Mình cười nhẹ.
Không những thế, chị còn mua cho mình nào là cháo gà, vịt, trứng, trái cây, sữa, tùm lum. Vẫn luôn là chị hiểu những gì mình cần và chăm sóc cho mình giống như mẹ mình vậy, bảo sao mình không yêu chị nhiều đến thế.
Mình đang ốm, cho nên việc đi tắm là không thể, ý mình là không được tắm như bình thường, chứ không phải gọi chị vào giúp mình đâu :big_smile:. Đành lau người tạm vậy :nothing:!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta: Chúng ta - Thanh xuân