Logo
Trang chủ
Chương 19

Chương 19

Đọc to

Đôi dòng tâm sự:

Cũng gần chục chương rồi các bạn nhỉ, ban đầu mình định viết theo kiểu ghi thời gian cụ thể của từng sự kiện, nhưng khổ nỗi mình chẳng nhớ rõ ngày tháng, nên đành phải chia thành các chương, mong mọi người thông cảm. Thứ hai là giọng văn của mình khá tệ (chính mình đọc còn thấy chán), nhưng vẫn được mọi người quan tâm, mình rất cảm kích vì điều đó. Câu chuyện của mình và chị còn dài, và tất nhiên mình muốn gửi đến mọi người sự chân thật nhất. Vả lại, chẳng ai muốn đứa con tinh thần của mình bị bỏ dở giữa chừng đâu nhỉ. Những lúc buồn, mình cũng lên đây đọc những dòng bình luận góp ý, thậm chí là "gạch đá" của mọi người, cũng thấy vơi đi phần nào.

Dù sao thì hi vọng mình và mọi người sẽ cùng đi hết câu chuyện này (Dù mình cũng chẳng biết nó sẽ kết thúc như thế nào nữa T_T!). À, quên nữa là mình không có lịch cụ thể đâu nhé, vì mình còn đi học, đi làm và giải quyết việc riêng nữa, nên quỹ thời gian viết khá hạn hẹp. Mọi người "gạch đá" nhẹ tay thôi nhé...

Vậy nhé, mình xin phép được tiếp tục...

******************************************************

- Cô ấy chết rồi! – Mình ngắt lời chị.

Vừa nghe câu nói từ miệng mình, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt quay đều và vài tiếng chó sủa bên ngoài. Chị cũng vậy, ánh mắt to tròn, long lanh như sắp khóc nhìn mình không chớp, có lẽ chị ngạc nhiên:

- Em… em vừa nói gì cơ? Chị… chị…! – Chị khá bất ngờ, có phần lúng túng.
- Cái người mà chị nhắc đến, cô ấy mất từ lâu rồi! – Mình thẳng thắn nhìn chị.
- Chị… chị thật sự… chị không biết là cô bé ấy…! – Chị lúng túng đảo mắt sang chỗ khác.
- Được rồi, em biết, là do em thôi! – Mình thở dài.

Sau khi biết sự thật đó, mình và chị không biết phải nói gì nữa. Chị chắc vẫn còn cắn rứt vì lúc nãy có phần hơi thái quá về cảm xúc, còn mình thì...

- Chị nè! – Mình nhìn chị.
- …! – Chị hơi ngước mắt nhìn mình.
- Chịiiiiiiiiii! – Mình than thở.
- Em… em nói đi! – Chị giật mình, hai ngón tay vân vê nhau.
- Haizz… Em nói là em nói vậy thôi, em yêu chị không phải là kiểu tình cảm bồng bột, nhất thời như kiểu "sớm nắng chiều mưa". Tất nhiên là chị phải gây ấn tượng với em qua một thời gian dài thì em mới yêu chị chứ! – Mình hơi đỏ mặt đáp (Lúc đấy phải nói là ngại khủng khiếp).

Tuy nhiên, không chỉ mỗi mình mình, chị nghe những lời mình nói cũng đỏ mặt không khác gì quả gấc chín. Ánh đèn điện sáng trưng cộng thêm làn da trắng hồng nữa… ôi thôi, nhìn yêu không tả nổi, trong đầu mình lúc đó chỉ muốn hôn cái miệng cứ mím mím, thi thoảng còn cắn nhẹ môi nữa.

- …! – Chị không đáp gì, chỉ biết đỏ mặt cúi xuống.
- Còn em chưa bao giờ mong muốn chị yêu em như một biện pháp bắt buộc. Em luôn mong muốn chị yêu em một cách tự nhiên nhất, không có sự ép buộc nào ở đây. Tất nhiên, bây giờ điều đó là không thể, chị yêu anh Quyền… em biết. Em không ngăn cấm chị đến với anh ấy, em chỉ nói ra ý kiến của mình thôi, còn quyền quyết định… tất nhiên là ở chị! – Mình tiếp tục thao thao bất tuyệt.
- Em…! – Bất ngờ chị ngước mặt lên nhìn mình.
- …! – Mình im lặng.
- Sao em tốt với chị quá vậy? – Chị trìu mến vuốt má mình.
- Đơn giản… vì em yêu chị! – Mình đáp.
- Chị có gì đâu mà em lại yêu! – Chị tiếp tục hỏi.

Mình cười trong bụng, đúng là con gái… chúa hay hỏi vặn vẹo.

- Chị là chị… đơn giản vậy thôi. Với lại tình yêu không có câu hỏi, em yêu chị, nó đến rất tự nhiên, đến em còn không biết nữa là! – Mình cười đáp.

Chị nghe mình nói vậy xong thì lại cúi mặt, nước mắt nữa rồi. Lúc trước mình có đọc trên mạng một câu gì đó, mình không nhớ rõ, nhưng đại ý là nếu con trai làm cho con gái khóc thì đã là có tội rồi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trận Vấn Trường Sinh [Dịch]
BÌNH LUẬN