Prophet Moses, hay "Nhà Tiên Tri" Moses, được biết đến với vai trò dẫn dắt dân tộc Do Thái và không phải là người đầu tiên sáng lập ra nhà nước Israel. Tóm lược sơ về tiểu sử của Moses, ông sinh ra trong một dân tộc nô lệ ở Ai Cập. Vào thời điểm ông ra đời, vua Pharaoh đang trị vì đã ra lệnh giết hết tất cả các bé trai sơ sinh của nô lệ. Vì bảo vệ tính mạng con mình, người mẹ đã đặt Moses vào một cái thúng và thả trôi sông. Đứa bé vô tình lọt vào tay gia đình hoàng gia Ai Cập và được nuôi dưỡng như một thành viên chính thức của hoàng tộc. Thực tế, có rất nhiều phiên bản về nguồn gốc của Moses, tuy nhiên, tất cả đều có một khởi đầu chung: ông là con của nô lệ, được nuôi dưỡng và trở thành một thành viên quan trọng trong hoàng tộc, và sau cùng, dẫn dắt dân tộc Israel của mình thoát khỏi ách cai trị của đế chế Ai Cập. Tôi không tìm được lý giải thỏa đáng về việc tại sao một đứa con của nô lệ lại được trọng dụng trong một xã hội phân biệt giai cấp như vậy, nhưng có một nguồn không chính thức cho rằng Moses có tư chất của một nhà lãnh đạo thiên tài, và ông có những đóng góp hết sức quan trọng đối với sự phát triển của xã hội lúc bấy giờ. Đó chính là lý do tại sao khi ông cùng dân tộc nô lệ của mình tách ra khỏi "mẫu quốc," Pharaoh đã cho quân truy cùng đuổi tận.
Tiếp cận thêm một số nguồn khác, lý do chính mà Pharaoh quyết tâm truy sát Moses không phải vì giá trị của bản thân ông hay dân tộc nô lệ kia, mà bởi vì thứ Moses đã lấy đi của Ai Cập và mang theo trong cuộc trốn chạy: Ark of Covenant. Đó là một vật có giá trị tối thượng, được dân Do Thái tôn thờ tuyệt đối, và người Ai Cập đã dùng mọi thủ đoạn để đoạt lại từ tay Moses. Ark of Covenant là một chiếc rương bằng vàng (hoặc dát vàng), được bảo vệ tuyệt đối trong suốt cuộc trốn chạy của Moses, và đã hoàn toàn biến mất cho đến thời điểm hiện tại. Điều gì đã nằm bên trong chiếc rương đó mà khiến cho biết bao người sùng bái và thèm khát đến vậy? Kinh Thánh cho rằng nó chứa hai tảng đá khắc mười điều răn của Chúa, tuy nhiên, theo ý kiến chủ quan của tôi, thứ bên trong không gì khác chính là hạt nhân để vận hành hệ thống kim tự tháp khổng lồ.
Ark of Covenant
Một chi tiết thú vị khác là tại trung tâm kim tự tháp Khufu, bên trong căn phòng của Vua, có một chiếc hòm đá tạc từ nguyên khối granite đỏ. Nơi được cho là chỗ yên nghỉ của Pharaoh này lại có kích thước vừa khít với số đo của Ark of Covenant (2.5 cubits x 1.5 cubits x 1.5 cubits) và không giống với kích thước quan tài của bất cứ một Pharaoh nào được phát hiện từ trước đến nay. Như vậy, có khả năng rất cao thứ được Kinh Thánh gọi là Ark of Covenant từng nằm ở đây, bên trong khối đá granite này, và là trái tim của kim tự tháp Khufu hàng ngàn năm trước. Vì một lý do nào đó, Moses đã cướp nó đi, sử dụng nó như một công cụ chứng minh mình là người nắm giữ vật liên lạc với Chúa Trời, và trở thành "nhà tiên tri" vĩ đại. Đế chế Ai Cập, do quá phụ thuộc vào nguồn năng lượng của kim tự tháp (mục đích họ sử dụng năng lượng đó để làm gì thì tôi chưa có thời gian nghiên cứu sâu hơn), nên khi nó sụp đổ đã kéo theo sự lụi tàn của cả một nền văn minh.
Vậy thì sau khi rơi vào tay Moses, chiếc rương vàng huyền thoại đã trôi dạt về đâu? Một vật mang giá trị tín ngưỡng sùng bái rất cao, được vô số người tôn thờ và chú ý, không thể nào biến mất không dấu tích một cách dễ dàng được. Thế mà điều đó đã xảy ra. Manh mối của Ark of Covenant được lùng sục không ngừng nghỉ bởi những nhà tôn giáo học, khảo cổ học hàng đầu, những tên săn cổ vật chuyên nghiệp, cho đến các lãnh đạo độc tài khét tiếng (Hitler), nhưng luôn đi vào ngõ cụt. Cổ vật từng được Hitler thèm khát và đánh giá là chứa đựng một trong những bí ẩn vĩ đại nhất lịch sử vẫn luôn ẩn sau làn khói mờ và chưa bao giờ thực sự xuất hiện. Khi bắt tay vào tìm hiểu những thông tin liên quan, tôi không ngừng run lên vì tò mò và sung sướng. Chiếc rương chứa đựng bí mật của nền văn minh cổ đại, nhưng có thể thay đổi hoặc thậm chí đánh đổ những quan niệm khoa học tiến bộ nhất về năng lượng của chúng ta, thứ mà từ lâu chỉ còn nằm trong truyền thuyết, thì manh mối duy nhất về nó lại đang nằm trong tay... tôi. Đúng vậy, trên tay tôi là tấm bản đồ bằng da, ngay giữa là hình ảnh căn phòng chứa một hình khối bằng vàng bên trong, nơi mà bản thân tôi chỉ từng cách một bức vách đá mà thôi. Tôi nhoẻn miệng cười mãn nguyện, xa xa một cô y tá đáp lại tôi bằng một cái nhìn vô cùng gợi cảm, trong tay người đẹp đang cầm... cái ống chích heo chuẩn bị tiêm vào mông tôi, thật là lãng mạn!
Cơ thể tôi vốn yếu nên thời gian nằm viện lâu hơn hẳn so với hai anh em họ nhà trâu kia. Hai người đó được ra viện khá sớm và đã bắt đầu lên kế hoạch quay trở lại lòng đất sau khi nghe tôi trình bày sơ về nguồn gốc của chiếc hòm vàng mà trước đây cả nhóm đinh ninh là chứa đựng "kho báu." Tôi biết chắc rằng hai tên kia chẳng hứng thú gì lắm với cái bí ẩn tôi kể ra đâu, thứ hấp dẫn nhất với họ vẫn là cái khối kim tự tháp bằng vàng đặc kia thôi. Nếu như bây giờ chỉ quay trở lại và "cắt" nhỏ cái khối vàng kia ra rồi đem lên thì không quá khó, chỉ việc đi lại con đường không quá phức tạp lúc cả nhóm leo lên. Ba người có thể đóng vai các nhà khoa học nghiên cứu về cấu trúc bên trong và lén vận chuyển nhiều lần mà không sợ bị phát hiện. Kế hoạch khá đơn giản, thậm chí là dễ dàng, tuy nhiên, mục tiêu của tôi lại không chỉ dừng lại ở đó. Tôi muốn thử tiếp tục hành trình tìm đến căn phòng bí mật kia, nơi mà tôi tin chắc rằng ngoài chiếc rương vàng sẽ còn vô số các vật giá trị khác.
Dùng lý luận đó để đề nghị với hai tên kia, tôi nhận lại một sự im lặng kéo dài. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy lão J đắn đo trước tiền bạc đến vậy, có lẽ những nguy hiểm trải qua trong hai ngày vừa qua cũng đủ khiến người gan dạ nhất phải chùn chân. Cuối cùng, mọi người cũng đi đến quyết định thống nhất: sẽ mang cái kim tự tháp vàng kia lên trước, trong thời gian đó tôi phải tính toán kế hoạch cụ thể cho chuyến đi tiếp theo. Bởi vì con đường đi xuống bằng kim tự tháp, quay ngược lại con đường đã đi qua là vô cùng khó khăn và không khả thi, tôi phải tính toán kế hoạch lại sao cho có tính khả thi và an toàn nhất. Nếu sau khi thành công mang hết vàng lên và kế hoạch của tôi có thể thuyết phục được mọi người, thì sẽ tiếp tục làm thêm chuyến nữa. Vài hôm sau thì tôi cũng tạm khỏe và được xuất viện, mọi người hồ hởi chuẩn bị dụng cụ và "túi ba gang" để chứa vàng. Đâu ngờ rằng, một bí mật kinh hoàng khác sắp hé lộ trong chuyến đi tưởng chừng vô cùng "dễ xơi" này...