Tiêu Dao lật giở trang đầu tiên của cuốn sách, trên đó chỉ viết một câu mở đầu: “Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo. Đạo và người, không thể tách rời dù chỉ một khoảnh khắc, nếu có thể tách rời, đó đã không phải là đạo.”
Nàng định lật xem tiếp thì phát hiện tất cả các trang sau đều đã bị sáp đỏ phong bế lại. Hiển nhiên đây là do lão đạo kia đã phong ấn. Nghĩ đến một cuốn sách dùng để kê chân bàn mà cũng được bảo mật đến thế, nàng không khỏi bật cười lão đạo sĩ này quả là kẻ tham tiền, bèn cất tiếng gọi lão đạo: “Đạo hữu, quyển sách này bán thế nào?”
Lão đạo nghe nàng gọi, bèn ngó đầu qua nhìn cuốn sách trên tay nàng, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống: “Vị đạo hữu này là có ý đến sạp hàng của ta để tiêu khiển đấy ư? Lựa cả buổi trời lại chọn đúng cuốn này?”
Lúc này, lão đạo càng thêm chắc chắn vị tu sĩ trước mắt đây chính là tới kiếm chuyện với mình, nên nói chuyện cũng có phần gai góc. Ngọc giản tốt như vậy không thèm mua, lại cứ nhất quyết đòi mua cuốn sách rách của lão dùng để kê chân bàn, đây không phải là đến để tiêu khiển lão thì là gì? Cũng may là tất cả vật phẩm của lão đều đã được đánh dấu ấn ký độc nhất, không mua thì không thể xem toàn bộ nội dung.
Tiêu Dao vừa nghe liền biết lão đạo này đã hiểu lầm mình, vội cười một cách thành khẩn giải thích: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta không phải đến đây gây rối, mà thật sự rất thành tâm muốn mua quyển sách này. Ngươi cứ ra giá đi.”
Lão đạo dùng ánh mắt không mấy thiện cảm đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt. Thấy Tiêu Dao chẳng qua cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, xem như cũng ở cùng cảnh giới với tu sĩ bình thường, lại thấy y phục nàng mộc mạc, mặt mày tươi cười, giống như thiếu nữ nhà bên, không có nửa điểm ngạo khí, phỏng chừng cũng chẳng phải tiểu thư nhà nào có bối cảnh lớn lao. Nghĩ vậy, khẩu khí của lão cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Quyển sách này không bán, là tặng phẩm.”
“Tặng phẩm?” Tiêu Dao nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của lão đạo, trong lòng tức khắc hiểu rõ, xem ra mình đã khiến lão đạo này có chút bực mình. Vì thế, nàng làm bộ bừng tỉnh nói: “Vậy ra quyển sách này là tặng phẩm khi mua cuốn《Uyển Nhân Mi Tu Tiên Truyện》lúc nãy à. Ta cũng nghĩ vậy, chỉ có sách nổi danh như thế mới có tặng phẩm đi kèm. Chỉ tiếc là cuốn sách này với đạo của ta một trời một vực, nhưng cũng không ngại mua nó để tặng cho người khác có nhu cầu hơn. Hay là thế này đi, đạo hữu, cuốn《Uyển Nhân Mi Tu Tiên Truyện》này bao nhiêu linh thạch ta mua, nhưng ta chỉ cần cuốn tặng phẩm này thôi là được. Ngọc giản kia cứ để lại cho đạo hữu tùy ý tặng cho người nào có nhu cầu, thế nào?”
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt lão đạo hòa hoãn đi đôi chút, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần. Trong Tu Tiên giới ngày nay, mặc kệ ngươi có bối cảnh hay không, có thực lực hay không, hễ gặp kẻ mạnh hơn mình thì liền nịnh nọt bợ đỡ, còn kẻ yếu hơn mình thì đều là mắt mọc trên đỉnh đầu, thái độ khinh mạn không thèm nhìn lấy một cái. Nữ tu trước mắt này thật đúng là có chút ngoại lệ.
Người ta đã cho mình bậc thang để đi xuống, huống hồ cảnh giới còn cao hơn mình, lão đạo cũng không so đo nữa, bèn làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng: “A hèm, ngươi tưởng lão đạo ta là kẻ ham cái lợi nhỏ mọn sao? Làm ăn phải giữ chữ tín, đã bán cho ngươi thì chính là của ngươi, muốn đem tặng người hay vứt đi đều là chuyện của ngươi. Ba viên hạ phẩm linh thạch, cầm đi đi.”
Thấy lão vung tay áo ra vẻ hào phóng, Tiêu Dao chợt thấy đau lòng. Một cái ngọc giản đối với nàng chẳng khác gì rác rưởi mà lại có giá tới ba viên hạ phẩm linh thạch, quả thực là cướp tiền giữa ban ngày.
“Ngạch, đạo hữu, xin hỏi đây thật sự là giá thị trường sao?”
Lão đạo nhíu mày: “Tự nhiên, ta còn lừa ngươi chắc? Không tin thì ngươi cứ đi một vòng trong phường thị này mà xem, nếu giá của ta mà cao hơn người khác, cứ tùy thời quay lại đây trả hàng.”
Thấy lão nói chắc nịch như vậy, Tiêu Dao cũng không tiện nói thêm, dù sao thì cuốn sách kia nàng thật sự rất muốn, đành phải moi ra ba viên hạ phẩm linh thạch từ trong túi trữ vật đã gầy không thể gầy hơn của mình đưa cho lão đạo.
Nhìn thấy linh thạch, lão đạo cuối cùng cũng khôi phục lại nụ cười rạng rỡ hồng quang như lúc ban đầu: “Hắc hắc, đạo hữu quả là người biết nhìn hàng a. Ta đã nói mà, đạo hữu tuyệt đối sẽ hài lòng ra về. Lại đây, lại đây, ta giúp ngươi giải trừ cả hai cái cấm chế.”
Đúng lúc này, lại có một nam tử trẻ tuổi đi đến trước quầy hàng của lão đạo, hỏi: “Hoàng đạo hữu, gần đây có ngọc giản gì mới không?”
Lão đạo thuận tay chỉ một cái: “Ra là Trần đạo hữu, đều là khách quen cả. Tất cả đều ở bên kia, ngươi cứ xem trước đi, ta xong đơn này sẽ qua ngay.” Nói xong, lão đưa ngọc giản và cuốn sách đã giải trừ cấm chế cho Tiêu Dao, hạ giọng nói: “Nhìn thấy vị Trần đạo hữu kia không? Hắn chính là sau khi xem những tâm đắc thể hội này mà ngộ đạo đó. Từ Luyện Khí tầng bốn lên Luyện Khí tầng năm, hiện giờ còn luyện được cả một bộ nội liễm biểu tình nữa.”
Tiêu Dao ngẩn người, ánh mắt rơi xuống người nam tử trẻ tuổi kia, hắn lúc này đang nghiêm túc chọn lựa ngọc giản, mặt không biểu cảm. Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Dao, nam tử ngẩng đầu liếc nàng một cái, khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó lại cúi đầu chọn ngọc giản của mình. Cuối cùng, lúc trả tiền rời đi còn bị áo choàng của chính mình vướng chân suýt ngã. Hắn cố gắng giữ vẻ mặt căng cứng, nỗ lực kiềm chế biểu cảm, nhưng vẻ xấu hổ đỏ ửng vẫn lan khắp gương mặt. Cuối cùng, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy dường như không ai chú ý đến mình, lúc này mới vội vàng bước đi loạng choạng rời khỏi.
Tiêu Dao nhìn theo bóng lưng giả vờ trấn tĩnh rời đi kia, bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi đi về hướng ngược lại.
Tu sĩ tu đạo, không chỉ cần tu công pháp, mà càng phải tu đạo tâm, cả hai không thể thiếu một. Công pháp và pháp thuật có thể cùng tu một loại, nhưng đạo tâm lại là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ ai giống hệt ai, tựa như xem những cuốn sách khác nhau sẽ nhận được những cảm ngộ khác nhau. Tu đạo tâm chính là cảm ngộ về hết thảy vạn vật trên thế gian, điều này chỉ có thể dựa vào chính mình từng chút một đi quan sát, lĩnh hội, tìm kiếm cơ duyên mà ngộ đạo, không hề có đường tắt. Nhìn cử chỉ, lời nói của nam tử trẻ tuổi vừa rồi phảng phất như được sao chép từ trong sách ra, biểu cảm cứng đờ mất tự nhiên, Tiêu Dao phảng phất thấy được chính mình năm xưa khi mới trở thành đệ tử của sư phụ, cũng bắt chước người khác kiêu ngạo ngẩng đầu, từng bước đi, từng ánh mắt đều mô phỏng theo người khác.
Đi dạo vài vòng trong phường thị, Tiêu Dao lại ghé qua mấy quầy hàng, đối chiếu giá cả một chút, phát hiện lão đạo quả thật không hề nâng giá. Sau đó nàng lại đến cửa các cửa tiệm lớn xem xét một hồi, phát hiện đồ vật ở những nơi này quả thật tương đối đầy đủ, cũng có rất nhiều tâm đắc thể hội của các vị đại năng đương thời, chỉ là giá cả khiến Tiêu Dao chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà rút lui.
Đến giờ Thân, ngoài cuốn《Dong Nhân Vọng Ngữ Lục》kia ra, nàng không có thêm thu hoạch nào khác. Ôm chút hy vọng cuối cùng, nàng lại đi dạo một vòng trong phường thị, còn nhìn thấy những tu sĩ khác cũng mặt không biểu cảm, ít nhiều đều mang theo vẻ cố tình gượng ép. Không thể không nói, những cái gọi là ngọc giản của đại năng này ở Tu Tiên giới quả thật có một thị trường nhất định, nhưng chỉ giới hạn trong một số tu sĩ cảnh giới tương đối thấp, hoặc là những người vì tư chất hạn hẹp hay đại nạn sắp tới mà vô vọng tiến lên cảnh giới cao hơn. Trong khi đó, những đệ tử có năng lực hoặc xuất thân từ các đại môn phái, gia tộc lớn lại khinh thường không thèm liếc mắt tới. Kết quả cuối cùng là làm cho giá cả của một số ngọc giản cơ sở về luyện đan, luyện khí, bùa chú tăng vọt một cách điên cuồng, khiến người ta phải than thở.
Thấy sắc trời đã muộn, Tiêu Dao tính toán nghỉ chân một lát ở trà phường gần đó, sau đó sẽ quay về Tiên Vũ Môn.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thời Không Đảo Lộn