Tiêu Dao tiện tay cầm một miếng ngọc giản trên sạp hàng, áp lên trán rồi dùng thần thức xem xét. Phàm là ngọc giản dùng để giao dịch và buôn bán đều bị chủ sạp đặt cấm chế, chỉ có thể xem được một phần nội dung. Sau khi người mua thanh toán linh thạch, người bán mới giải trừ cấm chế, lúc đó ngọc giản mới thật sự thuộc về người mua. Suy cho cùng, người tu tiên gần như ai cũng có khả năng đã thấy là không quên, nếu để người ta xem hết toàn bộ nội dung thì còn buôn bán gì được nữa.
“Vừa rồi nghe đạo hữu nói ở đây có bán tâm đắc tu tiên và tùy bút truyện ký, xin hỏi chúng ở đâu vậy?” Tiêu Dao buông miếng ngọc giản trong tay xuống, cầm lấy một miếng khác xem xét, thuận miệng hỏi lão đạo kia.
Thấy có người hỏi mua, lão đạo không quên tâng bốc hàng hóa của mình, mặt mày cười tươi như hoa, đến cái mũi đỏ vì men rượu cũng sáng lên. Lão chỉ tay vào một góc bên trái sạp hàng, đáp lại nàng: “Ha ha, vị đạo hữu này thật tinh mắt. Cả cái thị phường này, người bán mấy thứ đó quả thực chẳng có mấy ai. Đương nhiên mấy cửa hàng lớn chắc chắn có, nhưng giá lại đắt, mà chưa chắc đã tốt bằng hàng của ta. Tới đây, tới đây, đạo hữu xem, bên này toàn bộ đều là loại đó cả.”
Tiêu Dao nghe vậy, cảm thấy lão đạo này cũng có chút thú vị, chỉ cười gật đầu tỏ ý đã biết, rồi cầm lấy những miếng ngọc giản ở nơi lão đạo vừa chỉ, chậm rãi xem xét từng cái một.
Lão đạo thấy nàng nghe mình tâng bốc như vậy mà vẫn chưa bỏ đi, nhãn châu xoay chuyển, trong lòng biết là có hy vọng, vội nhiệt tình nói: “Đạo hữu, những người như ngài tìm đến sạp của ta để mua tâm đắc tùy bút thực ra không ít đâu. Lần nào họ tới cũng đều hài lòng ra về. Ta dám vỗ ngực bảo đảm, trong số sách nhiều như vậy, thế nào cũng có một cuốn hợp ý ngài. Có cần ta giới thiệu cho đạo hữu không?”
Nhìn chồng ngọc giản chất cao như núi, Tiêu Dao cũng cảm thấy mình cứ tìm từng cái một thì không phải là cách, bèn gật đầu: “Được, vậy phiền đạo hữu giới thiệu cho ta vài bộ tâm đắc tùy bút của những vị đại năng tương đối nổi danh.”
Trong mắt lão đạo loé lên tinh quang, vội vàng lục lọi trong đống ngọc giản, một lát sau lấy ra một miếng đưa cho Tiêu Dao: “Gần đây món này bán rất chạy, tuy chưa có đủ bộ nhưng đã ra trọn vẹn thượng bộ rồi. Đây là tác phẩm của một trong những tu sĩ nổi danh nhất Tu Tiên giới hiện nay, Vạn Thọ đạo nhân.”
Vạn Thọ đạo nhân? Tiêu Dao hơi sững sờ. Tiên Vũ Môn nơi nàng tu tập cũng được xem là đại phái tu tiên bậc nhất Thái Cổ đại lục, tin tức của môn phái tuyệt không bế tắc, cớ sao chưa từng nghe qua một vị đại năng tu tiên danh dương thiên hạ như vậy? Hơn nữa, nàng cũng chưa từng nghe nói tâm đắc thể hội lại còn chia ra thượng bộ và hạ bộ. Chẳng phải chỉ là kinh nghiệm lĩnh ngộ về đạo thôi sao, sao lại phải chia ra như vậy? Nàng có chút nghi hoặc, áp ngọc giản lên trán đọc thử.
Một lúc sau, Tiêu Dao buông ngọc giản xuống, vẻ mặt quái dị nhìn lão đạo. Thấy Tiêu Dao nhìn mình, lão đạo cười tủm tỉm, có chút thần bí nói: “Sao nào, có phải cảm xúc dâng trào, chỉ hận không thể lập tức mua về nghiền ngẫm, tốt nhất là mong hạ bộ ra ngay tức khắc phải không?”
Tiêu Dao dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đáp: “Đạo hữu, đây đâu phải tâm đắc thể hội của đại năng, sao ta thấy nó giống tiểu thuyết thì hơn.”
Lão đạo vội lắc đầu, vẻ mặt như thể chê nàng không biết nhìn hàng: “Sao lại không phải tâm đắc thể hội? Đây chẳng phải đều là những điều Vạn Thọ đạo nhân lĩnh ngộ được ở Tu Tiên giới rồi mới viết ra hay sao? Còn về đại năng, ngài ấy đúng là đại năng chứ còn gì nữa. Ở cái thị phường Vĩnh Châu này, thậm chí cả các thư cục trong Tu Tiên giới, ai mà không biết ngài ấy. Bộ 《Uyển Nhân Di Tu Tiên Truyện》 này mới lên kệ gần đây, mấy lần đều cháy hàng. Đạo hữu nếu không tin, cứ chờ đến chiều quay lại đây, miếng ngọc giản này tuyệt đối đã bán đi rồi.”
Tiêu Dao nghẹn lời, vội xua tay nói: “Đạo hữu có lẽ đã hiểu lầm ý của ta. Thứ ta muốn không phải loại tâm đắc này.”
“Vậy cái này thì sao?” Lão đạo lại vớ lấy một miếng ngọc giản khác nhét vào tay Tiêu Dao. “Đạo hữu nếu không thích loại thanh đạm như vậy thì có thể đổi sang loại có tình tiết gay cấn hơn một chút. Ví dụ như bộ 《Nghịch Thiên》 này, của Ngàn Mặt đạo nhân, còn có bộ 《Ma Vực》 này nữa...”
Dưới ánh mắt nóng rực của lão đạo, Tiêu Dao cũng ngại không xem, đành miễn cưỡng chọn mấy miếng ngọc giản đọc qua vài đoạn, sau đó vẫn lắc đầu. Những cuốn sách này không hề viết về cảm ngộ đối với trời đất, tu tiên hay nhân sinh, mà chỉ toàn kể về những kẻ tu tiên như thể con cưng của trời, tung hoành ngang dọc trong Tu Tiên giới. Công pháp tốt nhất, pháp bảo xịn nhất, tiền tài kếch xù đều thuộc về một mình hắn. Kẻ khác muốn hãm hại hắn thì vĩnh viễn không thành công, còn hắn muốn tính kế người khác thì lại dễ như trở bàn tay. Nhân vật nam chính trong truyện lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm – đó là không có biểu cảm gì cả. Tư chất thì bình thường nhưng lại tinh thông đủ thứ, mười truyện thì có đến chín truyện nhân vật chính biết luyện đan, còn một truyện thì có thể hấp thu linh dược trực tiếp, dễ như ăn bánh vậy. Phù lục, trận pháp, cũng đều thông thạo. Tất cả các nữ tu ban đầu đều chướng mắt bọn họ, nhưng cuối cùng sau khi biết được thần thông vạn năng của họ, trải qua một màn tự bạch nội tâm đầy oán hận và hối tiếc thì đều một lòng một dạ thầm yêu trộm nhớ.
Điều khiến người ta không chịu nổi nhất là kẻ nào cũng gào thét muốn nghịch thiên mà đi, phản kháng quy tắc thế gian, rõ ràng toàn là tai họa do mình tự chuốc lấy, cớ sao lại đổ hết cho thiên đạo?
Tiêu Dao xem mà thấy đau cả đầu, vội ngăn bàn tay của lão đạo đang định dúi thêm ngọc giản cho mình.
“Ta hiểu rồi!” Thấy Tiêu Dao không có hứng thú với mấy thứ đó, lão đạo bỗng kêu lên một tiếng, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười đến không khép được miệng: “Xem cái trí nhớ này của ta này, đạo hữu là nữ tu, không hứng thú với mấy thứ này cũng là lẽ đương nhiên. Mấy loại tùy bút truyện ký này cũng có loại dành cho nữ tu, nhưng số lượng không nhiều lắm. Tới đây, tới đây, mấy cuốn này bảo đảm đạo hữu sẽ thích.”
Nói rồi, lão lại cầm mấy miếng ngọc giản nhét vào tay Tiêu Dao: “Đạo hữu, mời từ từ chọn.”
Tiêu Dao dùng ánh mắt không mấy tin tưởng nhìn những miếng ngọc giản trong tay, rồi lại đọc thử. Lần này nàng đọc còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đặt ngọc giản về chỗ cũ, thở dài nói: “Đa tạ đã giới thiệu, ta vẫn nên tự mình chọn thì hơn.”
Lần này, nội dung cũng chẳng phải là ngộ đạo gì, dĩ nhiên cũng không có đám nam tu như thể được trời đất ưu ái nữa, mà thay vào đó là những nữ tu bình thường. Nhưng điều khiến nàng không sao hiểu nổi là, vì sao trong truyện lại có nhiều đại năng như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hoặc chú ý đến một nữ tu tư chất thấp kém, bình thường giữa biển người tu sĩ mênh mông, sau đó thì một mực yêu say đắm, cho dù phải phế bỏ tu vi, chấp nhận luân hồi cũng cam tâm tình nguyện, kiên định không đổi.
Thấy Tiêu Dao chẳng hứng thú với bất cứ miếng ngọc giản nào mình giới thiệu, sự nhiệt tình của lão đạo cũng vơi đi không ít. Lão thậm chí còn cảm thấy người này đến đây để làm khó mình, bởi những cuốn lão giới thiệu đều là loại bán chạy nhất hiện nay. Nghĩ vậy, thái độ của lão với Tiêu Dao cũng trở nên có chút xa cách. Vừa hay lúc đó có một vị tu sĩ khác ghé đến sạp hàng, lão liền đi tiếp vị khách này.
Không còn tiếng lải nhải của lão đạo bên tai, Tiêu Dao cũng thấy thanh tịnh hơn nhiều. Nàng trước tiên lướt qua tất cả ngọc giản một lần nữa, cũng không phát hiện ra thứ gì hữu dụng, sau đó lại lật xem những cuộn giấy và da thú.
Ngay khi nàng đã xem hết tất cả vật phẩm trên sạp hàng và chuẩn bị thất vọng ra về, ánh mắt nàng chợt liếc thấy dưới gầm sạp có một quyển sách dường như bị lão đạo dùng để kê chân sạp. Nàng nhẹ nhàng rút nó ra, nhìn thấy trên bìa sách có viết năm chữ cổ to lớn, cứng cáp hữu lực: 《Dong Nhân Vọng Ngữ Lục》.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Sơn (Dịch)