Khi tôi bước ra ngoài thì thấy mọi người đã tụ tập đông đủ trước cửa quận cả rồi. Bên cổ đông của quán bar cũng góp vài người, vợ chồng của mấy ông bảo vệ, bố mẹ tôi, bố mẹ và vợ ông Dũng, Giám đốc bar...
Vợ chồng gặp nhau có người khóc khóc tủi tủi mấy ông chồng phải quát lên mới thôi. Tất cả ra ngồi hết bên bàn uống nước rồi chụm đầu vào nói chuyện:
- Sao hai thằng kia chưa ra?
- Em thấy bảo là chưa hoàn thiện được hồ sơ.
- Đã mang xe lên chưa, xe ai giữ?
- Em. - Chị tôi lên tiếng rồi quay sang tôi hỏi - Mày có mang xe lên không?
- Mẹ bảo phải hỏi ý kiến người nhà anh Dũng đã. Sợ mang lên có nhiều vấn đề. - Tôi nói.
- Cho cô nói chuyện với vợ thằng Dũng một cái. - Mẹ tôi nói xen vào.
- Cháu là chị gái Dũng đây ạ, đây là bố mẹ cháu. - Một bà xăm hình con bướm trên cổ tay nói. - Vợ Dũng đang ở dưới bar, vợ Dũng là quản lý PR dưới đấy ạ.
- Quán vẫn hoạt động à?
- Vâng anh em đêm qua họp và thống nhất với nhau vẫn để quán hoạt động, bố (bố nuôi của tôi và của anh em) có nói là đấy là bộ mặt của anh em, dù có lỗ, không có khách cũng phải làm không thì không dám nhìn ai nữa.
- Thôi được rồi, chuyện của quán cô không quản, nhưng cô muốn hỏi cháu về cái xe của Dũng, cháu có biết rõ về cái xe ấy không? Nếu giả sử xe không rõ ràng, hoặc có vấn đề gì mang lên thì lại gánh thêm tội đấy. Hơn nữa đã mang những loại xe này lên đây thì chấp nhận lúc ra rất khó khăn có thể mất khoảng chục tr mới xin được xe ra đấy. - Mẹ nói.
- Xe không chính chủ đâu cô ạ nhưng em cháu nó mua của người quen, cô yên tâm, nếu cần có thể khai là tối hôm ấy mượn xe rồi bảo thằng kia lên làm thủ tục xác minh cũng được. Còn lấy xe thì không sợ, nhà cháu có người quen trên này mà. Giờ cháu chỉ mong cho em cháu ra nhanh, bên công an bảo làm gì thì cháu làm nấy cho nó nhanh hoàn thiện hồ sơ, chứ một ngày không có em cháu thì chúng cháu lo lắng không yên, mấy hôm nay mới khai trương sợ nhiều vấn đề, hôm đầu đã nghe tin đồn là có đứa định lên gây sự phá bar rồi nên cũng sợ lắm, giờ chúng nó mà biết em cháu đi, nhà đang loạn, sợ lại lên kia quậy tung lên. Cô cứ mang xe tới đây cho cháu, cháu sẽ có trách nhiệm mang vào trình quận.
- Thôi được rồi, Kiên - Quay sang tôi - Mày lấy xe máy đèo chị ra bãi lấy xe.
- Vâng.
Rồi mẹ kéo tay tôi lại nói thầm: "Mày cứ để chị ấy tự đi, tự lấy xe tuyệt đối không ngồi vào đấy, dặn chị có gì bất lợi trong xe thì bỏ ra, nhớ chưa?" Tôi gật đầu, rồi lấy xe đèo thẳng bà kia ra bãi.
- Xe đây hả em?
- Vâng chìa khóa đấy chị, em phải dặn mấy ông kia che bạt lên đấy. Chị ơi, chị xem cốp xe có gì không thì bỏ bớt ra nhé.
- Ừm.
Tôi thấy bà ấy lục lục cốp sau rồi lại lần ra cốp trước, loay hoay nhìn nhìn ngó ngó mãi. Đm chả nhẽ lại tìm cái khóa càng à?
- Em ơi, anh Dũng có gì cho em nữa không?
- Không chị ạ. - Tôi định nói là còn cái khóa xe nữa nhưng nghĩ bụng chắc đ"phải, nhà này không đến nỗi chi li tính toán đến mức nước sôi lửa bỏng thế này mà vẫn lần sờ tìm cái khóa xe mấy chục nghìn đấy chứ.
- Ừm, thế thôi.
Tôi đi sau áp tải bà ấy về trụ sở công an quận. Rồi để bà ấy vào làm thủ tục, tôi ngồi ngoài với mẹ và chị. Thấy im im chị tôi đùa:
- Giờ lại thấy hai ôm lù lù vỗ vai đằng sau nhể? Giật mình chết mất.