5h sáng tôi đã bật dậy, phóng ngay ra bar, leo lên tầng thượng bới bới móc móc. Khỉ thật, không rõ tối hôm ấy vứt cái bọc ấy ở đâu nữa. Cuối cùng thì cũng tìm thấy em nó nằm gọc trong miệng cống thoát nước. Hồi hộp, tôi run run mở gói ni lông ra... Một cái khóa càng xe và cơ man... hồng phiến. Không phải lần đầu tôi nhìn thấy nó, nhưng thật sự chỗ này quả là một gia tài.
...
- Đó là việc làm ăn của người ta, chị biết là có người qua mặt mình, nhưng em đừng nghĩ xấu là anh em hại nhau như vậy. Anh em với nhau bao năm rồi. Chị sẽ nói việc này với hội đồng cổ đông. - Chị tôi day day thái dương, mắt nhắm nghiền ra chiều đau đầu lắm.
- Đêm hôm đó, mẹ nói đúng, không phải phúc tổ mả dày nhà mình, thì chị đã cầm cái này theo người rồi. Tình ngay lý gian, tội vạ là đổ hết lên đầu chị em mình. Là thế nào đây? Chị nghĩ đi? Dừng hết lại, nhà mình không thể dây vào cái này được. Phải gặp chị Hằng nói rõ chuyện này.
- Em đừng làm to chuyện nữa, chuyện này chưa chắc đã phải là người nhà mình không biết đâu, có thể anh Bình cũng biết việc này. Giờ làm to ra chỉ có mình thiệt thôi, chị sẽ hỏi, nhưng không phải lúc này. Công an nó đánh hơi thấy chuyện này, thì tiệt đường cả.
- Mẹ biết rất nhiều chuyện, nhưng mẹ không nói gì với chị em mình. Em muốn hỏi ý kiến mẹ. Giờ phải nghe mẹ. Cái bọc này có liên quan gì tới người đứng sau giật dây không? Hay có liên quan gì tới chuyên án không? Em không muốn nghe chị nữa.
Chị tôi vơ lấy cái bọc, chạy về hướng nhà vệ sinh. Vừa mới mở cửa ra, chưa kịp làm gì thì mẹ lù lù xuất hiện ở chân cầu thang, hai chị em đúng là dở hơi, muốn giấu mẹ nhưng nói chuyện thì rõ to như mổ bò.
- Mày định làm gì thế?
- Con... - Chị ấp úng.
- Cái lúc nguy hiểm nhất là lúc bắt thằng Kiên mang của nợ ấy từ ngoài kia về đây, giờ về đây, trong nhà này an toàn rồi, mày còn định phi tang đi làm gì. Mang cất vào tủ, rồi khắc có lúc dùng đến. Kiên, lấy ô tô đèo mẹ ra chú B. Chuyện tao cũng biết rồi thì cứ bình tĩnh xem thế nào đã. Không vội được, dục tốc bất đạt.
Tới nhà chú, chú đã mặc sắc phục ngồi đợi sẵn, vừa gặp mẹ, ông ấy đã hớt hải hỏi:
- Sao rồi chị, đêm qua hai vợ chồng lo quá không ngủ được.
- Chuyện cũng chưa ra đâu vào đâu hết.
Rồi mẹ khéo léo thuật lại tất cả mọi chuyện cho chú, dĩ nhiên trừ chuyện gói hàng tôi lượm về sáng nay. Chú B vỗ đầu đánh đét một cái:
- Thế này thì khó quá, giá kể mà ngay từ đầu gọi em thì đâu đến nỗi. Chuyện bé mà lại để xé ra to. Trên quận thì em không quen ai cả, nhưng phòng em có một người có thể nhờ cậy được. Thằng này trước học cùng với người phụ trách hình sự của quận.
- Chị chưa cần phải lo ngay, vì giờ lại vướng, thứ nhất là có hai đứa, đá lẻ rất phiền, thứ hai là bọn kia nó nhận trách nhiệm rồi, chị không muốn mang tiếng qua mặt chúng nó rồi sau lại ảnh hưởng tới việc làm ăn của thằng Bình. Nhưng chị có một số điều cần biết. Nếu có thể, chú hỏi cho chị, chuyên án này là chuyên án gì, chị cần xác minh lại một số việc. Tại sao lại thay thụ lý và họp bất thường như vậy.
- Em sẽ cố gắng khéo léo.