Logo
Trang chủ
Chương 36

Chương 36

Đọc to

- Gói hết vào tờ giấy, ghi rõ lấy của ai, ngày tháng rồi cất vào két. Mày cộng làm gì? Cứ để đấy thằng Bình về nó tự khớp sổ. Sổ sách nhiều cái không ghi đâu, đừng có ghi thêm vào, nó về lại rối tung lên.
- Vâng, thế càng nhàn.

Tôi thở phào, ghét nhất mấy khoản tính toán lằng nhằng này. Một ngày phi thân ngoài đường với đám nhân viên, chạy từ Yên Phụ về Hà Đông, từ Thanh Trì lên Hoàn Kiếm, mặt với phổi trát đầy bụi với nắng, thế là quá đủ rồi. Giờ mà còn ngồi đây cộng cộng trừ trừ nữa, chắc tôi xin vào trại thay anh mất. Lắm lúc liếc hai cánh tay đen sì vì cháy nắng, chỉ mỗi hai ngón tay là còn màu trắng da cũ, lại phì cười. Chắc giờ chẳng ai khen mình trắng trẻo, đẹp trai như công tử rồi giả vờ ngại ngại mà trong lòng sướng âm ỉ như hồi trước nữa. Nhưng thế gian muôn miệng lưỡi, người ta muốn nịnh bợ thì rắm thối cũng thành thơm. Tôi tặc lưỡi cho qua, giờ có nhiều chuyện để lo nghĩ hơn là cái đống da này. Lỡ đen quá thì sau này cứ bổ tạm con cá chép hóa long vào đấy, là xong. Lại đẹp ngay.

Cái đáng lo ngay trước mắt là hôm nay cả mẹ và chị tôi ngủ dậy đều cáu kỉnh thấy chán đời. Hở tí lại quát.

- Từ hôm ấy đến giờ có ai hỏi chuyện gì mày không, Kiên? - Chị tôi hỏi.
- Không chị ạ, chuyện gì?
- Nói chung có chuyện thì muốn giữ cũng không được. Anh em ở cả Hà Nội này chắc biết hết rồi. Hôm nay mấy sòng ở dưới Quảng Ninh gọi lên hỏi han. Sợ các chú thím không quản được. Giờ chúng nó nhân cơ hội làm loạn thì không hay, tiền hồ (tiền thu tại sòng) dưới đấy không phải nhỏ. Nhiều đứa thèm rỏ dãi mà không dám nuốt.
- Em thì tuyệt đối không nói gì rồi. Việc làm ăn ở Hà Nội với Quảng Ninh chẳng liên quan gì nhau cả. Không hiểu sao chúng nó móc nối kiểu gì lại biết.
- Biết rồi thì kệ, giờ là phải khéo léo - Mẹ nói.
- Những đứa nào chắc chắn biết rõ rồi thì mình cứ bảo là đã về. Những đứa chưa biết thì nói thẳng là chẳng đi đâu hết. Bắt đầu từ đêm qua có nhiều đứa gọi điện hỏi liên tục. Nên chắc chuyện mới vỡ ra thôi, mà cũng mù mờ lắm, chưa đâu vào đâu. Hay để con về đấy một chuyến?
- Cũng không cần thiết, nhà mình có mấy khi về đấy đâu. Tiền bạc thì toàn giao dịch qua tài khoản, có gì đã có các chú thím dưới đấy lo rồi. Giờ tự nhiên về khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Mà hơn nữa về phải có thằng Bình mới thuyết phục, mình mày về lại tốn nước bọt giải thích thôi. Cứ để xem chúng nó định giở trò gì đã. Giờ sợ nhất là chúng nó nhân cơ hội thằng Bình nằm kia, xúi giục bọn nào đến cơ quan công an trình báo thì khổ nhất là chồng mày. Còn sòng, trước khi có thằng Bình vẫn hoạt động, giờ không có nó cũng vẫn thế, sập sao nổi.
- Đã đ" giúp được gì còn chọc thối vào. Bọn thằng Vương, thằng Nam có vẻ biết rõ chuyện rồi. Chúng nó động viên, xong bảo con có gì anh em sẽ họp nhau tìm cách giúp đỡ. Con bảo giúp cái gì? Giúp được thì các anh chồng 100 triệu ra đây, đấy là giúp đấy. Đừng có ngồi đấy mà cười trên sự đau khổ của người khác rồi lại kể luyên thuyên. Lũ còn lại chỉ mù mờ thôi, hỏi han han, con chẳng nói gì.
- Thằng Vương với thằng Nam thì cũng là người nhà, không sợ. Tao sợ nhất là cái bọn ở dưới Mông Dương, chắc vụ lần trước nhà mình cho người xuống siết nợ chúng nó vẫn chưa quên, làm mạnh tay quá.
- Vâng, thôi cố hết sức. Con hy vọng mấy ngày nữa anh ấy ra. Mọi chuyện lại ổn.
- Chúng mày ở nhà, tao đi chợ đã. Không trưa lại không có cái đút vào mồm.
- Vâng.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN