Logo
Trang chủ
Chương 45

Chương 45

Đọc to

- Chẳng có gì cả, vẫn thế động viên mọi người cố gắng bảo ban nhau, vì danh dự, vì anh em. Mọi người cũng có ý kiến là lo cho hai anh, nhưng hời hợt con cũng chán chả muốn nói gì thêm. Vài cổ đông muốn ngãng ra. Nhưng lại không ai cho phép bán cổ phần ra ngoài cả. Cãi nhau, bà Hằng với vợ ông Dũng thì khóc bù lu bù loa lên, cuối cùng thì chả ra cái gì.

- Cái bar đấy rồi còn có nhiều chuyện hay để xem lắm. Nhưng thôi mình cứ lo chuyện nhà mình đã.

- Đợi chú B thì biết tới bao giờ?

- Không, tối nay dù thế nào tao với chúng mày cũng qua nhà chú ấy, dứt điểm trong tối nay thôi. Nếu không sẽ phải tính cửa khác.

- Vâng.

Nói là tối nhưng phải tới 11h đêm, ba mẹ con mới dám mò tới nhà chú và ngồi ngáp vặt. Chú chưa về, cũng có thể là tin tốt. Vì biết đâu ông ấy đang vui vẻ với mấy đồng chí kia ở một chỗ mát-xa, hoặc karaoke, hoặc tử tế hơn là một quán lẩu nào đó bàn chuyện đại sự chưa thể dứt ra được. Ngồi tán chuyện trên giời dưới đất với bà thím tới 12h hơn thì thấy tiếng oto ngoài cửa, chú đã về. Vừa bước xuống xe ông ấy đã ngồi ngay vào bàn không cả kịp cởi giày tất, có phảng phất chút mùi rượu nhưng chắc chắn chú rất tỉnh, dù mặt có đỏ hơn bình thường

- Chuyện lại không được như ý đâu chị ạ.

- Không được như ý là không được như ý thế nào?

- Có lẽ... Cháu phải chịu khổ một chút. Em sẽ nhờ người quen nói chuyện với bên Hỏa Lò thu xếp cho cháu. Tạm thời cứ thế, rồi em sẽ lo chạy tòa cho cháu sau. - Giọng chú hơi nhỏ.

- Thế thì việc quái gì phải nhờ tới chú. Nếu đã phải chạy tới tòa thì cần gì phải phí tiền chạy chuyển tội danh. Cùng lắm là nhà chị nằm khám thêm 2 tháng là tròn cái án chống người thi hành công vụ 6 tháng rồi. - Mẹ mình cười gằn. - Quan trọng là nhà chị không muốn ăn đủ 2 cái lệnh tạm giam nữa. Thế là đi tù rồi còn gì.

- Giờ mọi việc nó đi quá tầm tay của em. Em cũng đã cố hết sức, nhưng người ta không dám nhận lời. Nếu chị có cửa nào cao hơn...

- Chị nói thẳng là chị có cửa cao hơn. Nhưng chị lại sợ chú phật ý...

- Ấy chết, em không dám, tất cả là vì cháu... - Chú B lắc đầu.

- Chị với chú, từ khi chú còn là anh hộ khẩu quèn, chị đối với chú không tệ, đến giờ chú có chức quyền, chú đối chị cũng vẫn tốt. Chị cũng coi chú như người nhà thôi, có những chuyện người ngoài thì dễ, nhưng người nhà rồi có khi lại làm phật ý nhau. - Mẹ mình bắt đầu xuống giọng vỗ về, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa rồi. - Chị cũng muốn tới xin phép chú trước rồi tính sau. Chị không bảo chú là không có quyền hành, không làm được gì. Nhưng có những việc đôi khi người khác lại làm dễ hơn. Chú hiểu chị không.

- Em hiểu rồi.

- Nếu người ta lo được cho cháu, thì chị mừng. Mà chú cũng mừng, con chị nhưng là cháu chú cơ mà. Sống tết, chết giỗ. Có năm nào mà mùng 1 tết các cháu không qua thắp hương cho ông bà...

- Vâng vâng, em đúng là không thuộc đường đi nước bước của việc này bằng chị. Nếu về vấn đề an ninh, thì trong tầm tay của em. Nhưng án đã thành hồ sơ. Đường đi nước bước thế nào, em hoàn toàn mù mờ. Phải thông qua người khác. Nếu chị biết cửa nào hơn, em mừng cho cháu. Tuyệt đối không có ý so bì gì. Còn lên tới tòa án, là chỗ quen thân. Nếu chị còn cần, em sẽ vẫn lo hết cho cháu được.

- Giờ chị có hai cửa. Một cửa là ban điều động cán bộ của thành phố, hai là phụ trách an ninh quận ủy. Chú nói xem cửa nào thoáng hơn.

- Cái đấy tùy chị, nếu chị cần cửa nào em cũng dám đi cùng theo chị để lo cho cháu.

- Vậy chị xin phép qua mặt chú lần này vậy. Chú tạm thời ngừng nhờ vả bên kia. Khi nào lo chạy tòa. Chị lại đặt niềm tin ở chú hết.

- Vâng.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Không Khoa Học Ngự Thú
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN