Trời đêm mát mẻ, ba mẹ con quyết định đi bộ về thay vì leo lên taxi. Mặc dù mình vô cùng muốn đi về nhanh để đặt lưng đi ngủ, nhưng chẳng dám trái ý mẹ. Nhất là trong cái hoàn cảnh ai cũng chẳng vui vẻ gì lắm cho thế này
- Liệu có hy vọng gì ở người khác không mẹ.
- Không.
- Thế sao mẹ lại nói với chú B là...
- Vì tạm thời hy vọng ở chỗ chú B cũng hết rồi.
Mẹ ngồi bấm bấm đốt tay, lẩm nhẩm tính. Rồi bà ấy nói một câu làm mình và chị tí ngã cắm đầu xuống vỉa hè
- Có lẽ để bên công an dắt mũi cũng lâu rồi, nhà mình phải chơi với họ một chuyến cho phải phép. Tháng này xấu, nhưng lại hợp tuổi chúng mày, ngày mai mà làm việc sẽ thuận lắm.
- Không nhận một đồng nảo cả? Mẹ nghe ai nói thế? - Chị mình bật dậy khỏi ghế quát ầm lên.
- Khẽ thôi cho con bé ngủ - Mẹ vỗ vỗ nhẹ tay lên lưng con bé con, lừ mắt nhìn chị - Không phải là không nhận đồng nào, có nhận. Nhưng không đúng như mình đã đưa. Lúc tao đưa tao biết là sẽ bị ăn chặn nhưng không ngờ chúng nó lại ăn dầy thế. Người ta nhận ít nghĩ là mình chơi không đẹp, không muốn dây dưa nữa.
- Sao lúc nãy ở nhà chú B mẹ không nói rõ ràng thế, ba mặt một lời đi. Giờ về mới nói với bọn con. Kiên. Lấy xe, chị qua nhà chú B làm rõ chuyện này. Nhỡ có đứa đứng sau lưng tung tin đồn nhảm ly gián nhà mình thì sao?
- Đừng hỏi chú B, chú ấy không biết chuyện này đâu. Không nên làm khó chú ấy nữa. Chú ấy là người đứng giữa khó xử lắm. Rồi sau này có việc muốn nhờ chú ấy lại khó dễ ra. Việc chú ấy là việc chuyên môn, có những cái thuộc về vấn đề tế nhị, chú ấy còn phải thừa nhận là không nắm rõ bằng tao. Tốt nhất là để chú đứng ngoài việc này. Còn về nguồn tin nào nói, chúng mày cứ yên tâm. Là một khi tao đã nói cho chúng mày biết chuyện gì, thì 10 phần không sai 1 phần nào hết.
- Chắc chắn là lão mặt thịt kia rồi, thằng chó ấy, ngay từ lúc gặp con đã chẳng có thiện cảm gì rồi. Mẹ để con dò xem nhà nó ở đâu. Hàng ngày con cho người qua ném c*t ngập nhà nó thì thôi. Lành làm gáo vỡ làm môi.
- Tao không sợ thằng Hùng, chỉ là một thằng nhân viên quèn thôi, sợ nhất là nhỡ nó lật lọng thêm lần nữa kích cho ông quận đổi lại hồ sơ thì nhục.
- Để chúng nó đạp lên mặt thế này thì là không nhục à? Nếu chồng con ở đây chồng con cũng đồng ý cho nhà mình chơi với nó tới bến luôn. Đằng nào cũng nằm Hỏa Lò 4 tháng đợi xử, lên tòa mà có xử cho án treo hay phạt hành chính thì cũng nằm khám mẹ nó rồi. Chạy tòa là việc trong tầm tay, cùng lắm là nằm thêm 2 tháng nữa cho tròn án. Con không sợ. Sau này có cái tiền án tiền sự, hơi khó làm ăn chút nhưng có chỗ ngồi so với anh em. Mẹ nói đi, giờ bảo con cầm dao đi đâm chết chúng nó con cũng làm.
- Cứ bình tĩnh, có phải cầm dao đấy, nhưng phải làm cho khéo, và dứt khoát, khiến chúng nó sợ uy ngay. Đã dây với nhà mình, là giao ước với quỷ rồi, muốn lật nhà này còn phải xem xương cổ có chắc không đã. Chúng mày phải nghe tao thế này... Thế này nhé... Hiểu chứ... Sẽ có người hậu thuẫn... Tao sẽ làm cho nó phải lết đến tận đây xin lỗi thì thôi. - Mẹ mình thì thầm to nhỏ chí đúng cho hai chị em nghe thấy.
Chị nghe qua liếc nhìn mình một cái, mình khẽ gật đầu mắt hằn lên sự quyết tâm. Liều đấy nhưng phải chơi tới cùng. Con tin mẹ.