Chị lau mặt mình, lau vài cái lại lấy khăn nhúng với nước ấm rồi vắt… Thấy chị mà thương, có lỗi với chị quá…muốn khóc mà chẳng thể. Trước giờ mình bệnh, ngoài ba mẹ mình ra thì chưa được ai quan tâm đến mình như thế này cả. Chị mở vài cúc áo mình, từng nút áo bung ra kêu “Bực, bực” chị lấy khăn luồn tay lau ngực mình, nhẹ nhàng…sau đó lau 2 tay của mình…Nhìn chị lau thôi mà mình còn thấy mệt, nói chi chị là chị, ít nhất cũng rất mỏi tay. Chị lau từ lúc nước ấm còn khói bay lên, đến khi nước không còn độ ấm nữa.
- Dậy rửa mặt đi. Để em đi xuống chuẩn bị cháo.
Vệ sinh cá nhân xong bước xuống nhà. Mệt thiệt chứ chả chơi, hối hận quá, đi chơi cha đã bệnh rồi qua báo hại chị. Bước xuống thấy chị đang đổ cháo ra tô, chắc hồi nãy đi mua rồi giờ hâm luôn đây mà...
- Anh ngồi xuống đi, em bưng cháo ra cho.
- Ừm.
Ngồi xuống, chị đặt tô cháo lên bàn, lấy hũ tiêu bỏ cho mình cả muỗng tiêu, mình là mình ăn cay được, ăn tiêu được, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi. Bỏ tiêu hơi nhiều là mình cực không thích.
- Sao em bỏ tiêu nhiều vậy, sao ăn được?
- Không ăn cũng phải ăn, ăn tiêu nhiều cho hạ sốt.
Chị bỏ tiêu vào xong rối lấy muỗng quậy luôn tô cháo. Cho mình khỏi vớt tiêu ra bỏ. Mình nhăn mặt làm vẻ khó chịu.
- Giờ có ăn không? Đi chơi đã cho bệnh hoạn về rồi giờ về vậy hả? Ăn đi cho mau hết bệnh.
Bình thường là mình đổ luôn tô cháo, hay chí ít là lên tiếng làm vẻ khó chịu, nhưng giờ không. Phải nghe lời 1 cách ngoan ngoãn, làm khổ chị nhiều rồi. Vừa ăn cháo, vừa nhìn chị ngồi bóc vỏ thuốc, lấy nước ngâm thuốc cho mình. Yêu chị ghê luôn, thật đấy. Cố gắng ăn hì hục 1 hồi cũng hết được tổ cháo…
- Ăn rồi uống thuốc đi. Thuốc nè.
Chị chìa tay đưa đóng thuốc cho mình. Đẩy 1 ly nước lọc và 1 ly đi thuốc ngâm qua phía mình ngồi. Đưa xong chị lấy tô cháo, muỗng đi để ở bồn rửa chén. Mình uống thuốc xong, cũng là lúc chị vừa rửa xong…
- Anh lên phòng nằm nghỉ ngơi đi. Em đi chợ mua đồ, tý về…-Chị đang lau tay nói.
- Thôi anh về luôn. Không ở lại được đâu.-Mình đứng dậy.
- Đang bệnh mà đi đâu. Ở lại đi.-Chị quay đầu lại nhìn mình.
- Mẹ anh hồi sáng gọi về rồi, đang lo lắm.
- Hay em đưa anh về ha. –Chị lấy nón bảo hiểm, đội đầu.
- Thôi. Phiền em lắm. Anh đỡ rồi, tự về được. Đưa anh về rồi còn xe anh sao, không được đâu.
- Thì em lấy xe anh, đưa về nhà anh. Rồi anh bắt xe buýt hay đa ôm về cũng được mà.
- Thôi. Anh nói anh đỡ rồi mà. Nhà anh gần mà làm gì ghê vậy.
- Dù sao anh cũng đi chợ. Để em lấy xe em ra, đi đưa anh về rồi em quay về ghé chợ luôn. Nhà anh cũng gần mà. Dù anh nói thế nào thì em cũng không để anh về 1 mình được đâu.