Logo
Trang chủ
Chương 13

Chương 13

Đọc to

Mẹ tôi: "Cháu nó bé biết cái gì đâu mà cụ cứ phải nói nó như thế."

Mãi về sau tôi biết là cụ có ác cảm và không thích 2 mẹ con tôi. Ở cái làng ý mà hỏi đến tên cụ thì ai cũng phải ngao ngán mà nói xấu tính và ác. Ác đâu không thấy nhưng sự việc bắt đầu từ khi chả hiểu cụ nghe ai xui dại mà lại lỡ lòng nào vào 1 buổi sáng đùng đùng đi xuống điện phá hết các thứ, rồi còn mang hết bát hương và cái chuông cùng 1 số đồ quý ở điện ném hết các thứ xuống sông Tô Lịch mà không chịu cúng kiến gì cả. Kể từ lúc cụ phá điện thờ thì thôi rồi, đêm đêm trên nền đất chỗ điện bị phá có đủ tiếng khóc từ người lớn, trẻ con, cho đến người già, có hôm cả tiếng vó ngựa chạy rầm rầm chỗ ý cả vườn ổi, nhiều cái lạ lắm. Hồi ý là năm 97 98 thì phải, chỗ đằng nhà ngoại tôi vẫn nghèo, vẫn nấu cơm bằng củi và nồi gang, nhưng lạ là lạ ở cái, dì tôi nấu sắp xong chạy đi WC quay lại mở vung để đánh cơm thì nồi cơm đang nóng trên lửa là như thế mà lại nguội và có mùi chua chua của cơm thiu, bị nhiều lần khác nữa. Những ngày rằm và nhất là tháng 7 âm thì nhà tôi và mọi người đến làm lễ cúng chúng sinh nhiều lắm, nhưng từ khi cụ phá cấm tuyệt không cho ai cúng thì những ngày rằm ý cứ xác định là đêm sẽ có tiếng khóc, tiếng gọi cửa, tiếng bát đũa ở trong bếp khua loạn hết lên và kèm theo những cuộc nói chuyện thoang thoảng như kiểu đông người ở chỗ ý lắm. Nói không phải bốc phét mấy lần sợ quá ôm mẹ ngủ mà còn đái cả ra quần. Còn về phần cụ, sau 1 thời gian phá điện thì đang là đạo Phật thì chuyển qua đạo Amen, tự dưng mọc ra bệnh xương khớp rồi còn có 1 lần cả nhà tôi ra quán mà ông ngoại ghi lô đề (là cái nhà về sau xây lên cho cậu út tôi ở đầu ngõ) hết, còn mỗi cụ ở trong nhà. Không hiểu hôm ý cụ lấy cái gì trên nóc tủ nên phải lấy cái ghế gỗ cao để đứng lên lấy đồ, thì đứng lên chưa kịp lấy đồ thì như có người rút cái ghế ra và cụ ngã xuống gẫy chân trước sự kinh ngạc của cụ và cụ kêu lên cho con cháu vào. Lúc tôi với mẹ chạy vào thì thấy cụ ngồi bệt dưới đất, ghế thì đổ, mọi người hỏi thì cụ bảo là trượt chân ngã nên mọi người đưa cụ lên viện Giao Thông Vận Tải ở đường Láng, chả hiểu khám như thế nào người ta băng bó chân cho cụ và bắt cụ nằm viện mấy hôm để kiểm tra với tiện việc điều trị. Đêm hôm đó có 1 bà là con của cụ và cũng là người cùng đạo Amen với cụ nằm lại trông cụ, thì đang ngủ bỗng giật mình bởi tiếng hét thất thanh của cụ:

Cụ: "Bỏ tao ra! Bỏ tao ra! Cứu mẹ con ơi, bọn nó định kéo mẹ đi!"

Bà X con cụ hoảng, mắt vẫn còn liu diu nhìn thấy cụ với tư thế nằm úp xuống giường, 1 nửa từ bụng lên đến đầu đang ở trên giường còn phần dưới đang lơ lửng giữa không khí như kiểu có người kéo chân vậy.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bản Tình Ca Mùa Đông
Quay lại truyện Chuyện nhà ngoại tôi
BÌNH LUẬN