Chưa kịp hoàn hồn, bà X vẫn đứng nhìn cụ, còn cụ thì la hét trong sợ hãi. Được vài giây sau, bà X mới quyết định đọc kinh thánh và kêu cụ cũng đọc theo. Em chả biết cái kinh ấy có gì, nhưng chỉ biết nó cũng hiệu quả thấy rõ bằng việc càng ngày cụ lại càng bị kéo ra, đến ngực thì mới hết. Sau sự cố kinh hoàng, cụ thở hổn hển và nói:
"Mày cho mẹ về! Về ngay, chứ không thể ở lại đây được."
Bà X đáp: "Nhưng mà bác sĩ dặn là phải ở lại mấy hôm để xem chân mẹ thế nào, với lại đêm hôm lấy gì mà về. Thôi mẹ chịu khó ngồi đây, mai con điện cho chồng con lên đưa mẹ về."
Nghe thấy thế nên cụ cũng không nói gì được, và đêm hôm đó cả cụ với bà X thức trọn một đêm dài.
Sáng hôm sau, bình minh vừa lấp ló trên những cành cây, tiếng chim hót đón chào một ngày mới, cũng là lúc tôi thấy hai ông bà X đưa cụ về trong sự mệt mỏi và uể oải. Ai hỏi thăm cụ cũng ậm ừ cho qua, và từ lúc ấy cụ bắt luôn luôn phải có một người ở cạnh cụ cho cụ đỡ buồn, chứ thực ra qua lời bà X kể ai cũng biết cụ sợ vãi cả mật. Đó là những kỷ niệm không mấy tốt đẹp về cụ trong tôi.
Trở lại hiện tại, tôi đã về đến nhà ngoại, vừa đi xe vào sân là cậu tôi kêu:
"Bờm, con cho xe ra nhà cậu Hiếu chứ để đây trật quá, còn bầy bàn ghế căng bạt nữa con."
Thế là tôi lóc cóc dắt xe ra đầu ngõ để ở nhà cậu út, rồi cũng phụ mọi người căng bạt rồi làm lễ các kiểu.
À mà quên chưa nói, trước khi cụ mất thì lại về với đạo Phật và cụ bị trúng gió mất. Nhưng có lẽ trúng gió thật hay đùa thì tôi không biết, cái tôi biết là sau cái chết của cụ thì có nhiều chuyện mà đến bây giờ khi ngồi nghĩ lại và gõ bàn phím cho các bác đọc mà vẫn còn run.
**Phần sau: Bà Thọ**