Hai đứa ngồi tám đủ thứ chuyện, nào là xe cộ rồi điểm đi chơi. Thì ra em cũng đi chơi dữ lắm, bar club nào cũng biết, chỗ ăn chơi nào cũng đến. Từ đây suy nghĩ của mình về em hơi khác chút rồi. Nói chung mẫu con gái của mình về hình dáng thì em ấy giống 99% rồi, nhưng cái ngoan hiền thì lúc này em thấy nó khác rồi, còn tính cách thì chưa biết thế nào.
Tám một lúc, em rủ mình đi ăn, uống rồi thì phải ăn, cũng đúng thôi, quay qua quay lại thấy mỗi mình xe của em, em mới hỏi.
Em: "Xe em đâu, không đi xe à?"
Em ấy: "Có đi mà gữi rồi, đi xe anh đi, đỡ tốn xăng em, hì hì."
Em: "Vậy thì lên xe anh chở đi." (Mở cờ trong bụng, cái chiêu thắng xe sắp được áp dụng, nhưng em tính đâu có bằng em ấy tính, vì em ấy đòi chở em đi.)
Em: "Em biết chạy Pô không đó?"
Em ấy: "Thì đưa thử coi biết chạy không?"
Em: "Ừ thì chở đi." (Buồn 5 phút.)
Lên xe, em ấy vô số rồi móc rất điệu nghệ, xe chạy xuống đường, em ấy làm một cái te, úa ùa đúng chất Xì-po. Em thì nghĩ, đụng thứ thiệt rồi. Cả con đường ai cũng nhìn, vì thấy một đứa con gái cực kute đang chở một thằng cực ngu ngu trên một chiếc Pô pô tăng. (Pô tăng tốc đấy mấy bác.)
Dọc đường Phạm Ngũ Lão, quẹo ra Nguyễn Trãi, ai ở Sài Gòn chắc biết con đường này, buổi tối nam thanh nữ tú thường đèo nhau ra đây, vừa bát phố vừa nhìn quần áo thời trang. Cứ thế cứ chạy đến khúc cầu Nguyễn Tri Phương lại vòng lại. Rồi lại vòng lên vòng xuống như vậy mấy lần. Chả hiểu đi như vậy làm gì, tốn xăng. Mà có vắng gì cho cam, đường thì nhỏ, xe thì đông nên em chúa ghét ra đây chơi, chỉ có lúc đi mua quần áo thì mới ra.