- Thì qua trả tiền cũng được mà (ngu gái giống mình quá).
Mình gật đầu ý kêu bé kêu nó qua đi, thế là nói địa chỉ nó qua. Mình mới nói:
- Thì cứ giả bộ ngay từ hôm nay đi.
- Ờ ha, em quên nữa, hì hì.
Chưa đầy 15 phút sau nó qua, nhìn ảnh ghê lắm, quần jean áo sơ mi, ngoài áo khoác da, giày All Star. Đi chiếc P/S trắng, kiểu này nhìn là biết muốn đem vật chất ra so với mình, mình thì chỉ jean lửng áo thun dép lào bình thường thôi, bé thì jean ngắn, áo thái dép kẹp ngón hip chino. Cái bàn có nó vô nổi trội hẳn. Vừa vô ngồi là sáp lại bé, bé lại lui ra gần mình, shock cho một câu:
- Đi ăn sáng hay đi hát mà chơi đồ ghê dzậy? (Cũng ác thiệt)
Nó không nói gì cười cười. Vô là nói huyên thuyên với bé, không chào mình một câu và cũng coi như chuyện hôm qua nó đòi xúc mình không có gì xảy ra. Kệ mẹ nó, mình ngồi ăn tiếp. Bắt đầu bé hành hạ nó. Bé quay sang mình, vịn tay mình lắc lắc nhõng nhẽo làm mình đang ăn mém sặc:
- Anh, em muốn ăn há cảo nữa! (Giọng nhão và điệu quá luôn)