Mình mém tí nữa sặc hết ra vì không nghĩ bé nhão tới vậy. Chỉ ho khụ khụ rồi lằm bằm:
- Vừa thôi nha bà, hơi quá đó!
Nó nghe bé nói vậy, mặt đỏ tía lại nhưng cũng còn cố giữ bình tĩnh kêu liền hai xửng há cảo mà không nghe em nói với bé câu đó. Hai xửng há cảo đem ra, bé gắp một cục bê xửng này lên ăn khen ngon, rồi xửng kia một cục... đút cho em. Lần này không sặc nhưng mém té ghế, cái cuộc đời em tính tới lúc đó, chưa có đứa con gái nào đút cho ăn như vậy (trừ bà già hồi nhỏ đút cháo cho ăn). Há miệng ra ăn, vừa vui mà vừa buồn, buồn vì biết cái này không phải thật, chỉ là mình đang diễn một vai diễn hạnh phúc thôi.
Nuốt xong cái cục há cảo, quay qua nhìn thằng kia chút nữa là trào ngược ra, thánh olala ơi, cái face nó nhìn đỏ còn hơn Quan Công. Chắc đang tức tối lắm, nhưng đúng là khi người ta tức thường hay ngu mà, nghĩ sao mà nó cũng nói lên được một câu chứng tỏ nó bệnh, làm em thấy mắc cười không chịu được, các bác phải thấy cái điệu bộ và giọng nói nó khi nó quay qua nói với bé:
- Anh cũng muốn ăn há cảo nữaaaaaaa!