Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

Sơ lược một tí:

Trước khi đi quân sự được một tuần thì tôi có sắp xếp học dùm thằng Xuân một buổi. Cái lớp của nó thuộc dạng đông đến đáng nể nhưng lại không có quá 3 đứa con gái xinh.

Nhìn chung thì hai em kia phấn son lòe loẹt đến nỗi mới bước vào lớp thì tôi đã ngửi ngay cái mùi phấn son nức cả cái lỗ mũi (dị ứng cmnl). Còn nàng Trang mà tôi say nắng thì lại xuất hiện một cách diệu dàng, đầy long lanh như những hạt sương mai dưới những tia nắng vàng.

Trang hiền hậu từ nụ cười cho đến cả ánh mắt, tính cách thì giữ đúng chất thuần phong mỹ tục của người con gái truyền thống Việt Nam, cộng thêm sự ngây ngô như một đứa trẻ làm tôi quyết tâm năn nỉ con bạn phải xin số dùm cho bằng được… Cơ mà chỉ mỗi tội là chiều cao khiêm tốn nên hầu như chẳng ai trong trường ngó ngàng đến nàng cả.

Phải trút hết can đảm thì tôi mới có động lực nhắn tin nhắn đầu tiên nhân lúc giao thừa. Nói chuyện qua điện thoại với Trang giống như cực hình vậy, tất cả các vấn đề tôi bắt chuyện để gây ấn tượng gần như được trả lời bằng tin nhắn đơn giản: Ừm. hj nhưng Trang không hiểu lắm, có thể giải thích không!... Mất hứng lắm mấy thím.

Và ngay cả đến bây giờ, dù đã có nhiều cái nhìn khác về nhau nhưng sự ngại ngùng vẫn là khoảng cách xa xăm lắm.

Kì quân sự đầy gian khổ này tôi đang cố gắng để thể hiện tình cảm của mình. Tôi biết những người con gái ngây thơ và mỏng manh như Trang thì luôn sợ hãi trước những lời mật ngọt của mấy thằng háo gái trẻ trâu nên tốt nhất là hành động thiết thực sẽ có lợi nhiều hơn những lời nói sáo rỗng. (Nói nhiều xa nhau mà nói lâu mỏi miệng nhé).

Tối ngày thứ nhất:

Chạy theo nhỏ Trang mà trong lòng nơm nớp lo sợ thế nào ấy, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ được những chuyện tiêu cực mà thôi. Có một giả thiết mà tôi cho rằng như vậy là hợp lý nhất: rằng sau khi về nhà ăn Tết cùng gia đình thì chắc có lẽ cũng đã siêu lòng trước anh chàng nào đó, có thể bây giờ đang cãi nhau gì đấy nên mới đâm ra cơ sự như thế này. Vừa chạy theo mà mong mỏi điều mình nghĩ chỉ là hư cấu mà thôi…

Nàng chạy ra ngoài cổng được một đoạn dài rồi dừng hẳn lại. Bất chợt tôi thấy một con Wave tàu từ đâu chạy đến cứ như là Trang đã hẹn sẵn vậy, tôi không thấy rõ người đó khuôn mặt thế nào, chỉ thấy rằng đó là một người đàn ông.

Rồi bỗng nhiên Trang chạy đến ôm chặt lấy gã kia mà khóc nức nở hơn. Lúc đấy tim tôi quặn thắt từng cơn cho đến nỗi hai vành thái dương có thể cảm nhận được máu đang bơm lên với tốc độ nhanh chóng.

Nhắm mắt quay đi. Tôi không muốn tiếp tục hành hạ bản thân thêm nữa, dù sao cũng chỉ là say nắng thôi nên cũng chưa đặt hết tình cảm của mình vào Trang… có lẽ về phòng nhắm mắt thật lâu rồi ngủ cho qua đi mọi chuyện thì tốt hơn cả.

Lê lết mãi thì cũng tới phòng. Cơ mà hên cho bọn khốn kia còn tinh mắt, rõ là tôi thất tình, dù cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng biết điều mà nín hết chứ còn linh tinh động vào lòng tự trọng thì khô máu cả lũ tôi cũng chẳng tiếc.

À quên… Trước lúc ngủ cũng phải nhắn một tin xin lỗi cho Uyên. (Uyên cũng vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi, chém vài câu rồi tôi cũng xin ngủ trước).

Có thể bây giờ mấy thím thắc mắc hỏi sao không nhân cơ hội mà triển khai kế hoạch tán Uyên. Xin nhắc lại là “Bản thân tôi không đủ trình độ để có thể tự lừa dối chính mình trong chuyện tình cảm“. Cho nên giữ quan hệ hợp lý thì tốt nhất.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đơn phương
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN