Cứ tưởng ở đó có nhiều gái xinh nên bọn tôi cũng tỏ ra ham hố lắm. Nhưng tóm lại cũng chẳng có gì thú vị cả, cũng toàn mấy thằng đực rựa bu bám nhau như dính lẹo, mà lại còn nóng chảy cả mỡ. Còn bọn con gái thì có người về tới tận phòng mà chụp.
“Định mệnh”! Thế là vừa đi vừa chửi, chửi cái trường, chửi cái bất công phân biệt nam nữ… Nhưng mà chửi thì cũng chửi thầm cả bọn chứ cũng đếch dám nói to. Nếu lão thầy mà còn nghe được thì chắc chắn vụ tỉa lông mày sẽ không còn là một vụ khủng bố tinh thần nữa nên đứa nào cũng lo giữ mồm giữ miệng.
Về phòng mở nhạc nghe thì lui đi lui tới cũng mấy bài nên tôi mới hùa cả bọn mua cầu đá.
Lon ton chạy xuống đá được mấy cái thì tự nhiên đau bụng đếu tả nổi… Thú thật thì chính xác là 2 ngày rưỡi rồi tôi chưa được tận hưởng cái thú vui “ngồi xổm trên cái bồn” rồi nên lập tức cáo từ các hảo huynh đệ phi lên phòng.
Cái Đệt! Tất cả chất xám hình như chuẩn bị theo *shit* són ra hay sao ấy mà tôi lại quên mất không cầm chìa khóa. Thế là hú thằng Dũng đôi cái chìa lên rồi lập tức khóa vội cái cửa phóng thẳng vào WC.
Người ta hay nói “Bản thân mình không bao giờ tự thấy mình xấu” (vấn đề này nói thẳng ra là hôi)… Thề với mấy thím là nhờ cái thuốc chống đau bụng gì đấy mà lần đầu tiên tôi biết được cảm giác bản thân cũng không thể chịu nổi được cái mùi của mình nữa. Lúc đó cũng thầm trách dạ dày tiêu hóa tốt mà thôi!
Cơ mà xui hơn nữa vừa vào WC chơi được 2p thì thằng chó khỉ đột thổi còi đến giờ cơm, *tiến thoái lưỡng nan* cmnl. Thế là ráng ra cho nhanh mà còn kiếm cái bỏ vào bù đắp. Ai dè chạy xuống thì thấy chúng nó quét gần hết mẹ nó rồi.
Đúng là “người cười hôm trước hôm sau người kia lại cười”, nhìn chúng nó ăn uống no nê mà tôi cảm thấy tủi thân vờ lờ các thím ạ… Nhưng mà đang định lũi thủi đi về thì Sương tiểu thư từ đâu chạy đến, nàng nắm lấy áo của tôi mà kéo về phía bàn của nàng.
Lúc này thì nếu không sợ nó tát vanh mồm thì có lẽ tôi đã ôm nó rồi… Thôi thì tạm gác qua một bên cái đã, bụng tôi đang biểu tình quyết liệt vì ngân quỹ đang thâm hụt nặng nề bởi sự việc vừa diễn ra cách đây 5p. Nên tôi cũng không khách sáo mà quét lấy quét để thiếu điều muốn cầm cả cái đĩa mà liếm cho sạch.
Đến nỗi cả phòng 14 nhìn tôi mà chúng nó đơ cả đũa còn Sương tiểu thư thì cười như thiếu thuốc… RIP hình tượng
—————————————————————————————–
Tạm thời thế này đã… em làm gấp để đi biển cho kịp nên ko chỉnh chu lắm. Post rồi mà đọc lại thấy như cái củ cải ấy… Tối về em cố lấy tinh thần viết bù
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám