Cực khổ lê lết tận phòng 14 thì tôi cũng được cả bọn cảm ơn nhiệt tình, Trang và Sương tiểu thư lần lượt cùng rủ ở lại ngồi nghỉ ngơi. Nhưng mà vô lý là cái phòng tôi thì cũng ở sát một bên, có nghỉ thì cũng về đó cho thoải mái, dại gì ở lại lâu cho tụi nó soi mói hay dị nghị này nọ. Nên là cũng quyết định quất một lần 3 ly nước cho bù lượng mồ hôi đổ ra rồi lạnh lùng phủi mông ra về.
Hề hề nói cho oai thế thôi chứ lý do chính ra về là việc tôi cảm giác nếu ở lại lâu thì cảm giác mất máu làm đứng còn không vững mấy thím ạ… Chả là tôi cũng là người trần mắt thịt chứ cũng phải thần thánh gì đâu mà lúc lọt vào trúng ngay thời điểm cái động tiên p14 tụi nó đang mặc đồ mát mẻ, từng mảng thịt trắng nõn nà cam chịu lộ liễu trước mặt tôi cơ chứ. Định mệnh giết người à?
Về phòng thì giật mình khi cả bọn phòng tôi đang bị lão thầy bắt quỳ một hàng dài như tử tù ấy nên nhìn lão thầy có vẻ sợ sợ lắm, đếch biết có bị vạ lây hay không nữa.
Hên là lão thầy liếc tôi một cái rõ bén rồi bảo xê qua một bên để lão thầy tỉa lông mày cho từng thằng (hên vờ lờ)… Có trách thì trách “số em xui” mà thôi, nghe đâu là tụi nó ngồi trong phòng nói chuyện chửi tục gì đấy, đúng lúc lão thầy đi ngang qua. haha!
Thề với mấy thím là nhìn cái cảnh tụi nó khóc lóc van xin như con bệnh chuẩn bị đem lên bàn thiến ấy, trong khi lão thầy thì cầm cây kéo mà dứ dứ trước mặt chúng nó mà tôi cười đến nỗi trẹo mẹ cả cái quai hàm nhé.
Bọn nó nhìn tôi trong có vẻ cay lắm, nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục cười. Được một lúc thì cả đống người chen lấn trước phòng tôi mà coi tụi nó hú ré van xin lão thầy.
Cơ mà nhìn lão thầy trong nghiêm khắc thế thôi chứ thật ra cũng dễ động lòng… Sau một hồi răn đe hù dọa thì lão thầy cũng tha cho chúng nó rồi giải tán gấp cái mớ rác bùi nhùi chen lấn trước phòng. Lão hét một cái thì tất cả lặng lẽ tự đi về phòng.
Sau vụ đó thì cả bọn trong phòng lẫy tôi mà chẳng hé một lời.
Đúng 1h45 thì thằng Lực khỉ đột p19 có nhiệm vụ đi khắp dãy thổi còi ra lệnh tất cả mọi người tập trung xếp hàng lên giảng đường tiếp tục ngủ… á nhầm, là học.
Mà hình như cái mùi của bình xịt nách từ sáng đến giờ vẫn còn nồng hay sao ấy mà đến nỗi nó tránh xa tất cả những ai đang hướng về gần nó.
Hình như cái mùi ấy khiến nó ghét tụi tôi nhiều hơn cực kì. Nguyên si là giữa cái trời nóng như chảo lửa này mà chúng tôi được nó chỉnh cho đi sau cùng. Đã thế lại còn ngồi ở mấy cái dãy bàn ở cuối lớp.
“Đinh mệnh nhà nó ấy” phía sau vừa nóng lại vừa chẳng thấy nổi chữ trên bảng nên suốt cả buổi học ấy, tôi chẳng tiếp thu gì cả mà toàn ngồi nghe bọn phòng tôi hết chém gió lại chuyển qua trêu ghẹo, chọc phá lũ con gái p14 không dứt.
Còn tôi thì cách vài phút lại ghé nhìn qua Trang nhưng hầu như nàng chẳng có phản ứng gì cả.
Thú thật là trưa ấy tôi đã thử nhắn tin với Trang xem thái độ thế nào nhưng cái cách nàng trả lời của nàng làm tôi cảm giác được nàng đang cố tình làm như không có chuyện gì xảy ra, khiến tôi cảm thấy tâm trạng của mình như đang đi lạc vào mê cung chưa tìm ra được lối thoát vậy.
Nhưng phía trước bàn tôi không khí khác hẳn với bên Trang nhiều lắm. Sương tiểu thư hôm nay rộn ràng vui vẻ hơn hẳn mọi ngày.
Nàng phát biểu bài, lâu lâu còn quay xuống nói chuyện với tụi phòng tôi và còn phát bánh kẹo cho bọn nó nữa. Nên bọn nó mừng như điên như dại đến nỗi quên luôn chuyện giận dỗi tôi. Đến giờ giải lao thì cả bọn rảnh rỗi kéo một đoàn xuống căn tin mua bánh kẹo chạy ngược lên lại cho tụi nó.
Tôi cũng nhân cơ hội bợ vài cái bánh nhờ con Yến gửi lại cho Trang. Nhờ thế mà Trang cũng thôi hậm hực chuyện lúc sáng… Đúng là con gái nhanh dỗi thì cũng nhanh hết hehe.
Cuối giờ thì chúng tôi được lệnh đi chụp hình để làm thẻ học sinh.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu