Tôi cũng chẳng biết nói gì chỉ ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng thật lâu, ánh mắt như muốn nàng chia sẻ bớt một phần nỗi buồn. Tôi không muốn nhìn thấy người con gái xinh xắn này có khuôn mặt u buồn như vậy.
Nàng ậm ừ một chập rồi cũng ghé sát vào tai tôi mà thủ thỉ. Thề với mấy thím cảm giác từng hơi thở nóng hổi vào mang tai làm tôi tê rần cả người như phê thuốc vậy.
Nguyên chậm rãi thuật lại rằng hôm nay nàng đã lần đầu cãi lời ba mẹ, ầm ĩ đến nỗi mẹ nàng đang rất tức giận và không chịu nhìn mặt nàng nữa. Khó khăn lắm nàng mới xin được đến đây
Lí do của cuộc cãi nhau là do gia đình nàng bị buộc chuyển công tác ra Hà Nội công tác, nàng lại không muốn xa mảnh đất này. Cơ mà nàng lại không thể ở đây cùng bà nội vì nàng là cô con gái duy nhất của gia đình họ và tuổi tác của bà cũng đã cao nên không thể chăm sóc nàng một cách chu đáo được.
Nói tới đây nhỏ mếu máo nước mắt giọt ngắn giọt dài nên tôi chả biết làm gì cả mà chỉ biết dùng tay vỗ nhẹ nhàng trên lưng an ủi mà thôi. Nào ngờ Nguyên gục đầu vào vai tôi khóc thảm thiết hơn làm tôi bối rối quá trơ ra như trời trồng vậy. Đầu óc thì miên man với những dòng suy nghĩ, tôi sợ mọi người dị nghị này nọ nhưng lại không thể đẩy nàng ra vào lúc này được.
Khẽ thủ thỉ vào an ủi vào tai Nguyên một chập thì nàng cũng bình tĩnh ngồi thẳng dậy dùng tay gạt hết nước mắt nước mũi trên mặt mà lau vào áo tôi.
Đệt! nàng ưng chết à? Vãi thật, lúc đó ưng đấm đấm cho nàng một quả lắm nhưng mà suy nghĩ thế thôi chớ nhỏ ngẩn lên xem thái độ thì tôi cũng chỉ cười qua chuyện chớ cũng chả dám nói một tiếng. Vì tôi nghe người ta nói rằng “đàn bà là những thứ không động vào thì thôi chứ đã động vào là thân không toàn vẹn cả”, cho nên tôi rất là thận trọng.
Cơ mà hình như Nguyên cũng nhận ra hành động của mình thiếu vệ sinh nên cũng ái ngại đấm nhẹ vào ngực tôi vài cái rồi nhẹ giọng xin lỗi. “Mẹ cha ơi! đầu năm đén giờ mới nghe con nhỏ xin lỗi một tiếng đấy, trước giờ chỉ toàn là trách móc chửi rủa tôi mà thôi. Cơ mà bây giờ nghe được thì thấy ngọt ngào vãi cả linh hồn hị hị”
Đang lơ mơ ngẩn ngơ con vịt thì bổng có đứa nào chạy đên cầm tay tôi giật mạnh làm thiếu điều xém văng ngược ra phía sau,
Đờ mờ chơi ngu như thú ấy! tôi định quay lại mở miệng chửi cho nó khôn ra, thì thấy con nhỏ bánh bèo tổ tôi một cầm cái micrô bỏ vào tay tôi, còn một đứa khác thì chạy đến kéo nhỏ Nguyên về phía tôi đang đứng. Cả hai đứa đứng nhìn nhau bối rối lắm, ánh mắt cứ như lần đầu hẹn hò vậy.
Thằng Khánh biết bài tủ của tôi, nó chạy đến giật mạnh cái ri-mốt trên tay thằng Tâm rồi bấm liên tù tì rồi enter một phát. Tôi đưa mắt nhìn lên màn thì thấy một cái tên rất là quen thuộc: Tan Biến – Nguyễn Hải Phong. Đờ mờ! Nó biết rõ tôi rống thế nào mà sao bây giờ lại làm cái chuyện bán đứng thằng bạn thân của mình vậy.
Tôi thề nếu mà không có mấy đứa con gái thì tôi sẽ đạp thẳng vào cái mặt thằng bán đứng bạn bè này. Chắc nó nghĩ chuyện này vui lắm hả?…Luốn con mẹ nó cuốn rồi! Đây là lần đầu tiên tôi được hát kara, giọng tôi ở ngoài đã ghê lắm rồi mà lên kara thì chắc cũng chẳng đỡ hơn tý nào mà chỉ to lên thôi.
Tôi bối rối đứng im lặng rồi đánh mắt qua nàng lắc lắc cái đầu tỏ ý nói rõ rằng “Tớ không biết hát” một cách bất lực lắm. Chắc nàng cũng hiểu ý nên nhỏ cũng lắc đầu rồi dùng cầm hếch hếch về phía màn hình, ý nói tôi cứ ráng lên vì còn có nàng mà.
Biết là thế nhưng mà mặt cảm của tôi lúc nhỏ đến giờ vẫn quá lớn nên cứ cảm giác ngợp ngợp bụng đau dữ dội sao ấy, mà trong lúc ấy thì cái bọn lúc nhúc ở dưới lại hú ré rầm rộ như ca sĩ về làng vậy khiến cả người tôi mồ hôi tuôn ra cứ như là tắm..
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích