Logo
Trang chủ
Chương 43

Chương 43

Đọc to

Nhỏ Nguyên bắt đầu bắt nhịp bài Tan Biến rồi. Thề luôn nhé các thím nếu tôi biết hát thì bài này thì đáng ra phải là bài tủ tôi rồi tại từ nhịp đến lời tôi rõ mồn một. Khổ nỗi ông trời tiệt mẹ thanh quản của tôi rồi, giờ ép thế bí thế này thì tôi cũng đành liều vậy tới đâu thì tới cùng lắm nghỉ học vài ngày cho đỡ nhục mà (^^! thật sự lúc đó tôi sợ mất mặt của cái danh lớp trưởng thật thiếu chút nữa là có thể là gần tè ra quần).

Tôi cũng thông minh lắm, biết mình hát dở dở nên lúc bắt đầu thì chơi chiến thuật nhép theo nàng rồi chuyển sang nhẩm lí nhí. Cơ mà nhỏ Nguyên chơi tôi một vố đau đến nỗi tôi nghĩ ý đồ của nàng là hại chết tôi chớ không phải tỏ thành ý muốn giúp tôi đâu…Chả là đang lẩm nhẩm vui vẻ thì đột nhiên nàng không hát nữa mà bỏ micro xuống cho tôi hát một mình…Tôi liếc xéo nàng một cái đầy hận thù, mấy đứa ở dưới thấy tình hình thế lại càng tò mò giọng của tôi hơn nên ngay lập tức hú ré gõ chai gõ dĩa rầm rộ “Cố lên! bùm bùm bùm, Hát đi! bùm bùm bùm” cứ mỗi tiếng hô là tiếng gõ lại vang lên.

Lúc tôi đang đứng giữa ranh giới của nỗi nhục và sự hận thù thì cảm thấy dường như có một hơi ấm áp truyền thẳng vào tay mình. Nhìn qua thì thấy nàng đỏ mặt trông rất xinh xắn đang cúi đầu ngại ngùng.

Bây giờ có lẽ tôi đã hiểu rõ ý nàng rồi nên thả lỏng bản thân bằng một nụ cười thỏa mãn, rồi nhắm tịt hai mắt lại bắt đầu lấy hơi nhẹ nhẹ phiêu theo từng câu nhạc:

Thôi đành cay khóe mi…ú huuuuuuuuuu

Hay là cơn mưa phương xa vui hơn nơi đây gió lớn

Sớm mai em thường nhớ ai

Ngày nào em gót chân lạnh giá mưa dần khuất xa

Ngày nào anh trái tim vụn vỡ trong từng giấc mơ

Yêu thương đã lỡ ……

Mấy đứa ở dưới bỗng nhiên im bặt, tiếng chai diã cũng đã ngưng hẳn một cách hụt hẫng lắm.

Tôi tưởng bọn nghe kinh tởm nên ngấc ngoải lun rồi. Nhưng mà thôi kệ dẫu sao cũng đã bách nhục cmnr nên lâu lâu “lở ghẻ rồi nên cho thành sida luôn” cũng đc. Thế là tôi và con nhỏ bắt đầu vô với tôi đoạn điệp khúc. Nhỏ đôi khi lại liếc nhìn tôi mà cười cơ mà tôi chả biết cười khinh hay cười đểu nữa, tôi gồng người nén hơi trong bụng làm cho ca người tôi mồ hôi nhễ nhại cơ thể run run vì quá sợ hãi

Giờ bên em tuyết trắng hay ngày đang có nắng

liệu rằng em có nhớ mưa này chăng

Từng ngày chờ mong điều gì nụ cười ai diệu kỳ

Em ngày nào thật hiền dần dần tan biến theo mưa bao nhiêu muộn phiền

Vỡ tan như chiều vàng chờ cơn mưa dịu dàng đến bên hiên nhẹ nhàng

Rốt cục thì cũng hết bài, tôi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm rồi lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi đi về chổ. Mấy cô cậu kia nhìn chăm chú vào tôi đi rồi bỗng chạy bật tới cầm chai đập tới tấp lên tôi, mỗi lần như thế lại hét lên:

-Này thì không biết hát! hát dở này, này thì….

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN