Logo
Trang chủ
Chương 48

Chương 48

Đọc to

Hên là bọn con gái phòng Trang cũng hiểu chuyện nên kéo tay nàng đi chứ không là tôi cũng chỉ biết đứng tiều hiu như đống shit phơi khô mà thôi… Mà thấy Trang đi xa rồi mới dám thở phào một nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt ái ngại của Sương tiểu thư mà tôi chỉ thấy buồn cười chứ không nổi nóng như lúc trước nữa. Suy đi tính lại cũng là lỗi của tôi cả nên cũng chả dám trách nàng điều gì.

Chào tạm biệt Sương tiểu thư rồi về phòng…. Tự nhủ đêm nay sẽ không nhắn tin xin lỗi nữa xem thái độ Trang thế nào đã. Cơ bản là tôi không đủ trách nhiệm để xin lỗi vì thật ra tôi có phải là gì của Trang đâu tôi rất mệt mỏi rồi.

Ngày thứ 6:

Hôm nay không khí có vẻ đỡ lạnh hơn hôm qua nhiều lắm. Nhìn ai nấy cũng quen giờ giấc hết rồi nên da dẻ hay phong thái tụi nó có vẻ hoạt bát hơn chứ không tỏ vẻ uể oải như trước nữa.

À mà quên, chiều nay chúng tôi có thể về nhà mà ăn ngon mặc đẹp rồi hí hí. Ngẫm nghĩ lại thì bộ đồ này mang cũng được tầm 4 ngày chưa thay rồi. Khổ nỗi thời tiết thế này, ban đêm sương bay vào làm đồ đếu thể nào khô được cả. Mà bộ đồ đầu tiên tôi cứ nghĩ việc giặt sẽ dễ dàng lắm nên quyết ăn ở sạch sẽ và thay ngay vào hôm đầu tiên… Định mệnh vãi cả số phận các thím à.

Cơ mà do bình nước hoa còn nhiều chán nên ít ra vẫn còn cầm cự được, chứ nếu không thì tôi cũng chả biết ra ngoài gặp mọi người xung quanh bằng cách nào cả.

Tập trung đầy đủ để tập thể dục buổi sáng thì lão thầy trịnh trọng bước ra thông báo là hôm nay được nghỉ thể dục. Nhưng bù lại chúng tôi vẫn thực hiện việc trực nhật như mọi ngày.

Khốn nạn chưa. Vừa nghe được nghỉ thể dục thì cả bọn tôi đứa nào cũng mừng vì tưởng hết bị thằng khốn khỉ đột nó hành hạ, đâu ai ngờ lão thầy còn biết trêu người úp úp mở mở.. Đờ mờ thật, tóm lại thì ngày nào cũng vác cái xác khom lưng mà lượm từng chiếc lá phượng.

Hôm nay sau khi trực nhật xong thì tôi quyết định âm thầm xuống dưới khu bãi rác ăn bánh canh hí hí. Để tránh bị nghi ngờ thì tôi xung phong đổ rác như một người gương mẫu (cái quán đó hết sớm nên thường đi đổ muộn thì ko thấy nhé). Nghe xong thì tụi nó tỏ thái độ xồn xồn như xối nước vào mồm ấy.. Cơ mà tôi đếu quan tâm lắm, cứ xách giỏ rác và đi thôi.

Đi ngang qua phòng 14 thì có nhân tiện thám thính xem thử Sương tiểu thư có đi ăn mảnh như tôi không. Nhưng mà thấy đóng cửa rồi nên cũng đi thẳng xuống.

Ngờ đâu vừa tới bãi rác thì thấy Sương tiểu thư đang lững thững cầm giỏ rác phía trước nên tôi vui mừng chạy đến cạnh nàng.

Mà nghĩ cũng lạ, đây là lần đầu tôi cảm thấy gặp nàng mà tâm trạng có vẻ vui như vậy, chứ trước giờ toàn nàng chủ động tìm tôi mà thôi. Thôi dẹp, dẹp! Tôi cũng tự nhủ là do gần nhau mãi nên cũng tỏ ra thân thiết thôi chứ không có gì xảy ra hết… haiz thở dài ngao ngán cho cái thói đa tình của mình.

Tôi nhăn nhở hỏi nàng:

– Hôm nay cậu cũng ăn sáng à? haha nhìn cái giỏ rác là biết rồi đấy nhá

– À không, hôm nay tớ ăn cùng bọn kia. - Sương tiểu thư nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu

– Thế cầm giỏ rác làm gì? – Tôi cũng hơi đinh ninh cho suy nghĩ của mình.

– Thì đổ rác chứ làm gì? Cậu vẫn còn đau à?

Đờ mờ lơ tơ mơ! Chết thật. Nãy giờ gặp này Sương tiểu thư thì tôi cứ đinh ninh răng mục đích của hai đứa giống nhau mới chết.

– Thế cậu đi ăn sáng à? – Sương tiểu thư thấy tôi nhăn nhó suy tư thì gạ hỏi

– À không… ờ đúng là không mà.. Tớ đi đổ rác như cậu mà thôi. Ờ đi đổ rác

Giờ vô thế rồi nên tôi cũng xuôi theo dòng chảy thôi chứ giờ mà thú nhận thì thiếu điều nhục đến nỗi đun đầu xuống đất á chứ. Cơ mà Sương đi cạnh dường như biết gì rồi mà cứ tủm tỉm cười mãi khiến mặt tôi cứ nóng nóng thế nào ấy.

Hai đứa xong việc thì trở lên lại. Đang song song nói chuyện lại vô tình gặp cái bình. Á lộn vô tình gặp lại Trang.

Ba mặt nhìn nhau ….

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Trảm Yêu Trừ Ma Bắt Đầu Trường Sinh
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN