Chương 176

Ngồi nói chuyện với bác trai khá lâu, cũng loanh quanh chuyện hỏi han gia đình và công việc. Ấn tượng của tôi với bác cũng không có gì nhiều, vì cách nói chuyện của bác nó vô cùng “đo ni đóng thùng”, không biết có phải các ông bố có con gái đều có cái phương thức thử các anh chàng đến nhà bằng thái độ hờ hững ấy không, hay chỉ mình tôi bị đối xử như thế? Tôi chỉ nhớ rõ nhất một câu mà bác nói, có lẽ là câu duy nhất đả động đến chuyện của chúng tôi đó là: “con Phương tính cả thèm chóng chán, có được cái gì lâu đâu”. Một lời nhắc nhở sâu cay mà tôi còn nhớ mãi.

Lúc Phương và Huy về và vào nhà trong nấu cơm, tôi cũng xin phép bác trai để chạy vào hộ cùng. Tôi thì chẳng biết bếp núc gì nhưng dù sao thì đến nhà cũng nên tỏ chút thành ý. Thế nhưng đáp lại thịnh tình của tôi, bác cản lại không cho vào, cười nhẹ nhàng “để mẹ con nó làm” – “mẹ con” trong đó là có cả Huy luôn đấy. Thêm một hành động nữa để tôi biết mình chỉ như một người khách trong cái gia đình này.

Trong bữa cơm, mẹ Phương không nhìn tôi lấy một lần. Tôi đưa chén rượu lên để mời thì cũng phải đợi bác trai nhắc bà mới cầm lên vì bà cứ chối đây đẩy là không uống được. Đến lúc này tôi mới biết thế nào là cảm giác đắng cay của người thừa.

Có lẽ Phương cũng thấy sự khó xử của tôi nên em cứ ngồi bên cạnh và thỉnh thoảng bấu nhẹ vào hông. Tôi cũng đã bỏ ý định lấy lòng mẹ em, vì những câu trả lời nhát gừng, và ánh mắt thiếu thiện cảm của bà. Chưa bao giờ tôi phải nhún nhường và hướng ngoại như vậy để mong lấy cảm tình người khác. Phương cũng thế, em cố gắng để đưa mọi người lại gần nhau hơn, em cầm chén rượu vang lên và nói với bố mẹ.

- 2 đứa con chúc sức khỏe bố mẹ ạ!
Đáp lại sự hồi hộp của hai đứa là cái nhìn sắc lạnh của mẹ em:
- Hai đứa con? Hai đứa con là gì mà mời bố mẹ?
- Mẹ!...

Tôi chưa kịp cất lời thì bố Phương đã xen vào và khép lại không khí căng thẳng:

- Thôi, thế cả ba đứa đi, bố mẹ nhận của cả 3 luôn. Khà khà...

Tôi cũng không bất ngờ lắm vì hành động của mẹ em, chỉ thương Phương. Là con gái đã khổ, chuyện duyên số phải theo càng khổ hơn. Em cũng chỉ muốn được sự đồng thuận của gia đình, nhưng dường như mọi cố gắng là vô ích. Chắc em hy vọng lắm khi bố mẹ em chấp nhận để tôi về đây, nhưng những lời nói như dao đâm và thái độ không chào đón của bố mẹ Phương làm tôi đau một thì chắc em phải đau gấp nhiều lần.
Ngà ngà say, bố Phương vỗ vai tôi và cả Huy.

- Bác có một đứa con gái thôi, chỉ mong trước khi chết thấy nó lấy được thằng chồng.
- Bác đừng nói thế ạ
- Tiền quyền thì nhà bác không cần, miễn nó phải là thằng đàng hoàng....

Bác còn ngồi dạy dỗ chúng tôi nhiều điều lắm về tình yêu, cuộc đời, gia đình. Tôi không thích rượu nhưng phải thừa nhận là chén rượu đưa đường cho mọi thứ gần nhau hơn nhiều. Đó cũng là lần duy nhất tôi ngồi nói chuyện với bác, vì tháng 6 năm đó, nghĩa là chỉ vài tháng sau khi tôi sang Hàn thì bác mất vì ung thư gan, bác uống rượu nhiều quá.

Sau bữa cơm, tôi cũng xin phép về luôn vì có ở lại cũng không làm không khí vui vẻ hơn. Tôi lại không phải mẫu người cứ nằm ăn vạ ở đó để được việc. Đưa tôi ra ngoài sân, Phương vẫn còn cố níu ở lại với em một lúc. Hai đứa nói những câu vô thưởng vô phạt, cũng chẳng thành chuyện nữa vì đầu óc hai đứa đang đi chơi ở đâu rồi chưa về. Tôi cầm tay Phương nói nhỏ:

- Đừng khóc đấy nhé! Mai lên anh đón ở bến xe.
- Vâng – Phương rơm rớm - Chẳng có gì cản được em cả.
- Uhm. Biết rồi. Cứ phải nhắc đi nhắc lại thế à?

Lên xe, tôi vẫn ngoái lại cổng chờ em đi vào hẳn mới đi. Hai đứa cứ dùng dằng mãi, cuối cùng thì phải đợi Huy xuất hiện thì cái trò “anh đi trước hay em vào trước” mới kết thúc.

- Xong chưa em? Vào bố mẹ nói chuyện.
- Anh kệ em. Anh vào đi tí em vào sau – Phương giãy ra.
- Thôi Mèo vào xem bố mẹ bảo gì, mai lên anh đón. Chào anh nhé Huy! – tôi kết thúc.

Lên xe phóng về nhà với bố mẹ sau một buổi ra mắt không thể tệ hơn, tôi chắc mẩm về kiểu gì cũng bị hai ông bà cho nghe nhạc mệt nghỉ.

Tôi theo chỉ dẫn để đi cái con đường tắt kia xem hai nhà xa nhau đến đâu? - Đường thuộc tuyến liên xã, chỉ rộng khoảng 10 mét!, hai bên lại toàn là đồng ruộng heo hút thế này thì bố mẹ Phương không cho con gái đi là phải rồi.... *cười mỉm*

Sắp Tết, trời se se lạnh, kết hợp với mấy chén rượu sao mà hợp thế chứ. Tôi vừa đi vừa để gió xuân sớm táp vào mặt ran rát, hít căng ngực cái mùi đồng ruộng ngai ngái của quê mình, cố ghi vào trong óc để sau này sang bên kia thì còn biết có cái gì để mà nhớ.
.......................

Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Luyện Giản Lược Hóa Công Pháp Bắt Đầu
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay