Chương 177

Tôi về nhà giữa cái trời gió hanh hanh đó, vừa đi vừa miên man nghĩ ngợi về cái gọi là bất công ở trên đời này. Ngẫm ra thì cũng chẳng có gì là tự nhiên cả.

Trong cái cơ quan của tôi đó, thời của tôi ra trường, cũng nhiều sinh viên giỏi lắm mà cuối cùng cũng đâu có nhiều người được trúng tuyển. Nhìn cảnh bạn bè khóc ấm ức bên cái bảng thông báo kết quả rồi gạt nước mắt về quê, tôi cũng xót xa lắm. Ôm nhẹ những người bạn của mình, tôi chỉ biết an ủi họ rằng nhiều thứ trên đời này không phải lúc nào cũng công bằng. Trong cái bảng kết quả tuyển dụng kia còn đầy con cháu, sau đó mới đến những người thân cô thế cô như chúng tôi, thành ra cuối cùng chỉ có những người thấp cổ bé họng tự “chiến đấu” với nhau mà thôi.

Thế đấy, đó là chuyện đời, chuyện bình thường. Thế thì tại sao tôi lại phải thắc mắc cũng như dằn vặt về chuyện bị đối xử tệ bạc ở nhà Phương? Đời cho tôi may mắn trong công việc và học hành rồi thì đừng đòi hỏi nhiều nữa. Khổ nỗi lòng tham con người là vô đáy, được 1 lại muốn được 2...

Về đến nhà chẳng thấy ai, tôi dắt xe vào rồi lên thẳng giường ngủ. Thực sự tôi cũng không biết phải đối mặt với bố mẹ như thế nào bây giờ nữa. Nói thật cũng không được, nói dối thì vô ích vì đã bao giờ qua mặt được bố mẹ cái gì, mà tôi cũng không phải người như thế.

Điện thoại kêu inh ỏi, tôi cầm lên thì thấy Phương gọi.
- Anh về nhà chưa?
- Rồi em. Anh vừa về.
- Anh ơi nhắn tin nhé, em không nói to được.

Hóa ra là phải nhắn tin trộm à? Giờ đến gọi điện cũng phải lén lút như thế đấy! Giá như bố mẹ em chưa biết chuyện thì tôi sẽ lấy làm vui lắm vì cái trò trùm chăn nhắn tin với người yêu như thế này, nó đáng yêu và rất kích thích. Còn giờ đây thì chuyện nhắn tin thế này trở thành vụng trộm! Tôi ghét cái gì không minh bạch.
- Huy nói chuyện với bố mẹ, muốn em vào trường lão ấy
- Bố mẹ em nói sao?
- Bố mẹ đồng ý ngay chứ sao! Cũng định xin vào bằng cửa ngày xưa lão ấy xin vào mà.
- Thế em có thích làm giáo viên không?
- Ý anh là sao đấy? Em đang cuống sắp khóc rồi đấy.
- Anh đùa đấy. Đừng lo nhé, mai lên anh đón rồi nói chuyện tiếp.

Thêm một bước đi nữa của Huy làm tôi thấy lão cao tay. Chẳng nói nhiều, cũng không thể hiện tình cảm gì, cái cách làm của lão chứng tỏ một cái gì đó rất người lớn và biết lo toan. Về phương diện suy nghĩ cho tương lai và lấy lòng người lớn, tôi nể phục lão. Còn việc ton hót và nói xấu để đạt mục đích thì chẳng có gì để bàn nữa. Nếu Phương có lấy Huy thì sau này đời em cũng khổ vì một người quân phiệt và gia trưởng không coi vợ con ra gì mà thôi.

Tối hôm ấy, tôi có một buổi nói chuyện với bố mẹ. Vẫn như thường lệ, mẹ tôi là người phản ứng mạnh nhất khi mà người ta lại dám đối xử như thế với “con trai bà”!. Bố tôi thì bình tĩnh hơn để phân tích cho tôi nhiều thứ. Kết luận cuối cùng thì cũng vẫn là để mọi chuyện tự nhiên, tôi sẽ tập trung lo cho sự nghiệp trước đã. Nghe cái câu “không có đứa này còn đứa khác” mà tôi thấy lòng quặn lại. Trong thâm tâm, tôi chẳng muốn “đứa nào” khác ngoài em. Bố mẹ tôi cũng vậy, cũng yêu quý em, nhưng sự đời mà, khi mà người ta không tôn trọng con trai mình, thì khó bắt bố mẹ tôi phải nhìn thiện cảm về gia đình em. Tôi cũng không chắc em có còn được chào đón ở gia đình mình nữa hay không.

Mang tâm trạng trĩu nặng như thế, tôi quay trở lại trường để buổi chiều còn đi đón em. Đón Phương ở bến xe, hai đứa chẳng nói với nhau câu nào. Phương ôm tôi chặt như sợ mất từ lúc lên xe. Hai mắt thì đỏ hoe, chắc là lại khóc nhè rồi. Cứ nhìn thấy cái mắt đỏ hoe ấy là tôi thấy giận bố mẹ và căm tức thằng mặt dày Huy.
- Huy cứ đòi đưa em lên. Em phải hét toáng cả xóm lên thì lão ấy mới thôi đấy. Người đâu mà trơ trẽn.
- Không có người o bế thì lão sao dám làm cái gì! – tôi gằn giọng.
- Còn mấy hôm nữa là Tết, em không muốn nhà mất vui nên cố nhịn. Qua Tết thì em sẽ không để lão ấy muốn làm gì thì làm đâu.........mà qua Tết thì anh đi rồi còn đâu! Xụt xịt...
- Đừng khóc em. Anh đi anh lại về mà.
- Không cho anh đi đâu! Anh đi rồi em biết làm thế nào? - Phương òa khóc trên vai tôi.

Đây là lần đầu tiên em tỏ thái độ với chuyện đi học của tôi mạnh mẽ như thế. Có lẽ là tức nước vỡ bờ. Lâu quá rồi em cứ phải cố giấu nỗi buồn và lo sợ ấy đằng sau bộ mặt tươi cười kia để tôi yên tâm không lo nghĩ. Em nức nở như đứa trẻ lên ba, khóc hu hu giữa phố đông người, mặc kệ bao ánh nhìn xung quanh.
Phương khóc to quá nên tôi đành phải đưa về nhà dù trước đấy định đưa đi mua ít đồ cho em. Từ ấy về đến nhà em chẳng ôm tôi nữa, về đến nơi cũng không nói một lời, lẳng lặng đi vào nhà thay quần áo rồi lên giường nằm. Tôi lại gần nịnh nọt thế nào cũng không thèm phản ứng, cứ quay mặt vào trong tường, chẳng nói chẳng rằng.
- Anh về đi, em muốn ở một mình.
- ......Ừ, anh về nhé. Chiều anh qua đón.

Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay