Chương 181

- Lúc em còn chập chững vào trường, em thấy anh tuyệt vời, chững chạc, học giỏi, tốt bụng... lúc ấy em nghĩ anh là số 1 rồi..... Nhưng, càng ngày, em gặp nhiều người hơn, em tiếp xúc với môi trường nhiều hơn....
- Thấy anh bình thường đúng không? – tôi cắt ngang Yến.
- Cũng không đến mức ấy, nhưng mà....
- Anh nói với em điều này lâu rồi mà. Cái gì đập vào mắt ngay ban đầu em sẽ thấy nó là hào nhoáng, là nhất, không còn gì hơn nữa........... giống như em thấy anh vậy. Sau vài năm, em thấy anh bình thường, anh không buồn tí nào mà còn vui vì điều ấy.... vì em trưởng thành hơn rồi.
- Thật ra, tin nhắn ấy là em đùa thôi, coi như là cái cớ gọi anh ra đây để chia tay anh. Em không muốn giành của ai cái gì cả.

Yến rút từ trong cặp ra 1 con chuột vi tính màu xanh lè, được bọc trong hộp bóng kính em tự gói.
Đẩy sang phía tôi, Yến cố gắng nói với giọng người lớn nhất có thể:
- Với em, anh mãi là người anh, người thầy tốt nhất. Chúc anh may mắn! Hẹn gặp lại anh. Hy vọng em sẽ được gặp lại với tư cách đồng nghiệp!
- Cảm ơn Yến nhiều. Anh cũng hy vọng như vậy.

Chia tay Yến, tôi về nhà.
Vừa đi vừa nghĩ không biết phải ăn nói thế nào với Phương khi bỏ em để đi như thế nữa.
Trước khi đi tôi chỉ nghĩ là phải ra ngoài để giải quyết dứt điểm hẳn với Yến, tôi không muốn bị làm phiền thêm nữa, cũng như không muốn Phương phải suy nghĩ về những chuyện không đáng có.
Khẽ khàng mở cổng, tôi rón rén vào nhà, thì may quá thấy Phương đang ngồi chờ trong phòng, quần áo là lượt, trang điểm gọn gàng.
Tôi bất ngờ.
Bao nhiêu suy nghĩ lóe lên trong đầu.
- Đi đâu đấy em?
- Chơi với giai!
- Giai nào?
- Hỏi làm gì? Vừa có giai rủ đi cafe đây.

Biết Phương đang đá đểu mình, tôi cười giả lả, sán lại gần, ôm hôn tíu tít.
Phương giãy lên như đỉa phải vôi, nằng nặc đẩy tôi ra, nhưng làm sao mà đẩy được.
Vần vò một lúc mệt lử, quần áo xộc xệch, Phương nhìn tôi nhăn nhó:
- Mất bao nhiêu lâu trang điểm mà hỏng hết phấn son người ta rồi!
- Cho sướng. Đi với giai thì quấn vải màn mà đi nhá.
- Vợ ơi anh đói – tôi bỗng buột miệng, lần đầu tiên trong đời. Chẳng hiểu sao lại thốt ra được cái chữ “vợ” nữa.
Phương sững lại vài giây, em nhìn tôi đăm đăm, đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng bá lấy cổ tôi.
Cắn.
Đau điếng.
- Á á.
- Này thì vợ! Cút đi với gái đi.

Phương nhìn tôi mắt long lên sòng sọc, nhe nanh không khác gì con hổ mang chúa đang vờn mồi.
Chưa kịp nói thêm lời nào thì em đã lại nhào vào ôm tiếp, mồm lại ngay lập tức kề vào cổ tôi, vẫn chỗ cũ.
Nhưng lần này trước khi cắn em còn cho tôi 1 ân huệ:
- Nói. Từ giờ còn đi với gái không??
- Không. Mà có gái đâu mà đi!
- Có hoặc không? Nói!
- Không! Hứa hứa.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay