Chương 182
Nàng nhả răng ra khỏi cổ mà tôi thở hắt ra như vừa chết đi sống lại.
Người ta bảo mấy đứa có bạn trai thích cắn xé lắm, tôi không tin, nhưng từ hồi yêu Phương đến giờ người tôi lúc nào cũng bầm dập vì sở thích cấu véo với cắn xé như thú hoang của em.
Ngó vào trong mâm cơm trong nhà thấy nguội tanh nguội ngắt, tôi thấy mình có lỗi với em.
Hai đứa mất bao công sức mới nấu được bữa cơm mà tôi lại bỏ ra ngoài.
Tôi biết Phương không trách mình, vì dù sao lúc đó có ở nhà 2 đứa cũng chẳng ăn được tí nào đâu, nhưng cái suy nghĩ “bỏ Phương ở nhà để ra ngoài với người khác” nó cứ lởn vởn trong đầu để tôi phải tự dằn vặt mình.
Phương hình như hiểu điều ấy nên dứt khoát kéo tôi ra ngoài ăn, dù tôi chỉ muốn ở nhà.
Chẳng hiểu sao hôm nay lại ngược đời thế, khi một người lúc nào cũng muốn ăn cơm ở nhà như em lại đòi ra ngoài.
Có khi trời sắp mưa.
Nói vậy mà sau nó mưa thật.
Hai đứa cuối cùng cũng chọn được quán thịt nướng Hàn quốc, món đang rất thịnh hành ở cái thành phố nhỏ này, khi làn sóng Halyu nó mới len lỏi vào từng nhà, từng ngõ ngách.
Cái quán này là cái quán mà ngày trước tôi bị đâm, vẫn chủ đấy nhưng bây giờ đã xây được thành một cái quán khá to, trang trí đẹp.
Gọi một chai vodka, Phương rót đầy 2 chén rồi nhâng lên ngang mặt nói:
- Nào, mời bạn.
- Bạn nào? – tôi vặn lại.
- Này! Đẻ sau người ta đấy, chưa bắt gọi bằng chị thì thôi. Hahaha.
Vừa ngồi ăn uống, 2 đứa vừa nhớ lại cái ngày ấy, ngày mà Phương đưa tôi vào bệnh viện, vừa ngồi bên cạnh vừa lấy tay áo ghì chặt vào vết đâm, miệng không ngừng giục giã anh taxi đi thật nhanh.
Vậy là cũng gần nửa năm rồi đấy, nhanh thật.
Bao nhiêu là chuyện đã xảy ra.
Bắt đầu là cái hình ảnh hai người họ đèo nhau ôm nhau chặt cứng tôi nhìn mà mặn đắng, đến khi nỗi đau tôi được se lại nhờ có Phương.
Em nhẹ nhàng, kín đáo, nhưng nồng nhiệt để làm tôi quên đi rằng mình đã từng bị phản bội.
Em nhạy cảm, dịu dàng, nhưng mạnh mẽ khi sẵn sàng xù lông nhím lên bảo vệ những gì thuộc về mình.
Từ trong tâm cảm của mình, tôi vừa yêu, vừa thương, vừa cảm phục với những điều em đã làm cho mình, nhưng cũng thấy mình chỉ là một thằng tồi khi chưa làm được gì cho em ngoài những hy vọng mong manh và những đau đớn trong lòng.
Hôm nay, em không nói nhiều, nhưng uống khá nhiều.
Em và cả tôi đều buồn với cái thực tại bây giờ, nhưng vẫn phải sống, phải cố gắng và hy vọng.
Nếu cứ chỉ nhìn đời theo cái nhìn tiêu cực thì đúng là chẳng muốn sống nữa.
Thôi thì cứ nhìn theo cách là một cô gái “đợi chồng đi du học về xây dựng đất nước” vậy.
Ngày xưa các bà, các mẹ có gì hẹn ước ngoài cái nắm tay đâu mà vẫn ở vậy chờ đợi những người ra trận chẳng biết ngày về.
So sánh thì khập khiễng, nhưng cũng phải lấy nó ra để làm niềm tin cho mình chứ biết sao.
- Tớ chưa cảm ơn bạn ngày xưa đưa tớ vào bệnh viện nhỉ? – tôi đùa em.
- Bạn à, bạn phải cảm ơn tớ cả đời – giọng bắt đầu lè nhè. Biết ngay
- Cả đời, bạn nhớ chưa? Bạn phải đối xử với tớ đàng hoàng....
Sau giai đoạn lè nhè, em chuyển sang khóc.
Cái cảnh này tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần trong những lần liên hoan lớp.
Các cô nàng là những người tửu lượng không được bao nhiêu, lại sẵn nhạy cảm, nên chỉ cần phê pha một chút là bao nhiêu tâm sự được tuôn ra hết.
Có người khóc, người thì chửi, người thì hát, người thì bắt đầu tâm sự chuyện đời, chuyện người.
Nàng của tôi thì đang khóc ngon lành, trong vòng tay tôi.
Vừa khóc nấc, em vừa nức nở:
- Học hành làm cái quái gì? Anh học về em chả lấy người ta rồi!
- Anh là thằng ngu, gái dâng đến miệng rồi còn chê...
- Em không thèm chấp cái Yến, cỡ như nó em chấp 3 đứa một lúc......
Tôi biết là Phương đang say, vì chẳng bao giờ em nói ra những điều thầm kín như thế lúc tỉnh táo.
Em vẫn kiềm chế hết mức có thể để hai đứa không phải lo lắng về nhau.
Nhưng có vậy tôi mới biết em đã phải kìm nén như thế nào với bao nhiêu nỗi niềm chất chứa.
Em sợ tôi đi xa, sợ khoảng cách và cái ước muốn cao vọng công danh của tôi, em muốn có cái gì đó chắc chắn giữa hai đứa nên mới nghĩ đến cách gây áp lực với gia đình bằng đứa con, em sợ đánh mất tôi ngay khi tôi còn đang ở đây, rơi vào tay người con gái khác.... nhưng em biết đâu là tôi còn sợ mất em gấp nhiều lần hơn.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay