Chương 94
Rồi hai đứa đi về, trên đường đi gái lặng im, thỉnh thoảng lại thấy khúc khích – dở hơi không tả được.
- Ê, ngủ rồi hả?
- Không!
- Sao không líu lo nữa vậy?
- Đang suy nghĩ.
- Nghĩ gì? Nghĩ sang Úc làm gì hả? - Mình đùa giai lắm.
Véo – Áiii – Cái trò đặc trưng của lũ con gái.
- Này thì Úc! Đây mà thích thì đi Anh với Úc lâu rồi nhé, vướng cái thằng dở hơi ở đây thôi.
- Thằng nào thế?
- Ờ, thằng ngố.
- Sao lại vướng? Có vấn đề gì à?
- Chả biết nữa, nó cứ dở dở ương ương mà mình cứ chạy theo mãi thôi.
- Thì bỏ nó đi, dứt khoát đi.
- Cũng sắp rồi. Quyết tâm dứt khoát với NÓOOO! – hét ầm lên giữa đường - láo toét thật.
- Phương ơi
- Gì?
- Lạnh
- Nhầm đi, không có lần thứ 2 đâu. Đừng nghĩ tôi dễ dãi vậy chứ!
Mặt mình đần ra luôn, hay là mình ảo tưởng sức mạnh? Không nhụt chí, làm lại.
- Phương ơi
- Gì? Không có lạnh nữa đâu đấy!
- Ai thèm. Tối nay đi nhậu nhé?
- Hihi, đang định bảo phải bù cho tôi tối hôm nọ chưa kịp ăn đã phải đi đánh nhau rồi. Nhìn thì hiền lành mà động tí đánh đấm, lần sau còn thế đừng trách tôi.
- Hì, xin lỗi mà. Thế bà thích ăn gì? Lẩu? Gọi cả mấy thằng nữa.
- Hay về nhà tôi nấu cho mà ăn?
- Thôi, mệt lắm.
- Có sao? Bảo đến đi, giờ đi chợ, nấu lẩu tí là xong có gì đâu – Y chỉ.
Mình với gái vòng qua chợ. Mình đến xấu hổ với con gái này, nó tha lôi mình khắp chợ. Chợ này thì ai cũng biết mình vì ngay gần nhà, đi chợ suốt, mấy bà hàng rau suốt ngày trêu gả con gái cho. Đến hàng nào Phương nó cũng mặc cả mệt phờ ra, mình thì tội mấy bà ấy nên cứ nháy nó bảo nó đừng mặc cả nữa mà nó không nghe. Mấy lần bị mấy bà ấy nói đểu: “có người yêu nhìn sáng sủa thế kia mà mặc cả ghê quá!”, thì nó đốp lại luôn: “em trai cháu đấy, trông thế chứ chẳng có đồng nào trong người đâu!” rồi nhìn sang mình cười nham nhở – mịa, nó đá đểu cả chuyện mình mất ví.
Tối ấy nhậu, lôi bình rượu tiết ngựa của ông già ra uống hết sạch, hôm ông lên bị ăn chửi té tát, tội ngu chưa đến tuổi uống mấy thứ ấy. Thảo nào hôm ấy thằng nào uống xong cũng phừng phừng chỉ muốn đi giải quyết :smile:
Đang nhậu thì thấy Phương có điện thoại – “09xxx xxxx is calling” thấy số quen quen mà phê chẳng nhớ ai...................
P chạy vụt ra ngoài, chẳng hiểu nói gì mà hơn 10 phút mới quay vào.
- Ai đấy?
- À, việc của tôi ý mà
- Việc gì? – mình linh cảm có liên quan đến mình
- Việc của tôi ông hỏi làm gì?
- Bà biết không giấu được tôi mà? Đã nói phải thế nào với nhau mà vẫn muốn giấu tôi?
- Được rồi, tôi hứa sẽ nói cho ông khi nào xong việc.
- Bao giờ?
- Sáng mai
- Tùy bà. Đừng để tôi phải lo.
Đưa Phương về, mình cứ băn khoăn mãi trong đầu về số điện thoại đó. Không hiểu sao có 1 cảm giác không hề an tâm về cuộc điện thoại tối hôm nay. Số điện thoại đó của ai? Sao mình không thể nhớ ra nhỉ? Nó rất quen, rõ ràng mình đã từng gặp khá nhiều lần rồi. Tại sao Phương lại phải giấu mình chuyện này?
Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay