**Dành cho con gái bé bỏng Anna và người anh yêu**
Đã ba tháng rồi con, từ ngày mẹ, con và ba không còn ở bên nhau. Cũng ngần ấy ngày ba luôn nhớ về hai mẹ con. Ba biết con và mẹ vẫn đang có một cuộc sống tốt, được nhìn thấy con lớn lên từng ngày… qua màn hình điện thoại. Ba vui lắm, mà cũng đắng lòng lắm. Nhưng dù sao được nhìn thấy con lớn lên từng ngày như vậy, ba cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhìn thấy con khóc, con cười, con nhõng nhẽo, con không chịu ăn. Con quấy mẹ, con quấy bà vú. Con sốt, con ị, con tè ướt quần. Ba thương con vô cùng. Ba chỉ ước mong được tận tay chăm sóc, dỗ dành con. Được tự tay thay từng miếng tã, được tự tay đút sữa, tự tay cầm bình cho con bú, được đùa vui với con, được chơi với con, được dỗ dành mỗi khi con khóc, sẽ bênh vực con mỗi khi con bị mẹ mắng. Ba sẽ đóng vai người hùng trong mắt con. Và ước mong của ba khi có con gái là được cột tóc cho con gái của ba, vẫn chưa thực hiện được. Trong phòng của ba có nhiều dây chun buộc tóc dành cho con nít lắm. Chắc cột tóc cho con, con sẽ xinh lắm. Con gái của ba mà.
Tết vừa rồi, về quê ăn Tết, chỉ mong muốn được dẫn con đi mừng tuổi ông bà, được dẫn con đi chơi, được ăn các món ăn ngày Tết. Chỉ vậy thôi. Ba sẽ hẹn con vào một cái Tết khác, con nhé.
Ba yêu con.
Những ngày Tết, ba chỉ quanh quẩn ở nhà với ông bà thôi, ba cũng không biết đi đâu, chỉ ở nhà tiếp khách phụ ông bà thôi. Chỉ ngồi đợi nhìn màn hình, chờ tới lúc con thức dậy để được nhìn thấy con thôi. Và mỗi khi ba bán xăng cho khách, thấy những gia đình trẻ đưa nhau đi chơi, thăm ông bà, quần áo mới, ba thấy vui lắm. ^^
Và những ngày Tết của ba cũng trôi qua nhẹ nhàng như vậy. Bên cạnh những ngày nghỉ ngơi bên ông bà, được cầu chúc cho ông bà nội có nhiều sức khỏe, thì ba cũng mong sẽ có một cái Tết nào đó, sẽ được nghe tiếng nói cười của con bên cạnh ông bà.
**Gửi em, người con gái anh đã và đang yêu**
Hôm nay nằm ở phòng, anh nghe thấy tiếng còi tàu ở cảng Tân Cảng. Thoáng qua đầu anh, anh chỉ nghĩ tới em thôi. Tiếng tàu mà lần cuối cùng anh với em ở Sài Gòn trước khi em và anh chia tay nhau. Anh từng nói với em:
"Anh đố em, đây là lần thứ bao nhiêu anh và em được nghe tiếng còi tàu?"
Em đáp: "Lần thứ ba, hai lần trước là ở bên căn hộ ở Thái, anh và em đã từng nghe. Lần này là lần thứ ba. Đúng không?"
Lúc đó, anh vẫn nhớ gương mặt dễ thương của em. Em nhìn anh, cứ như mấy bé mẫu giáo trả lời đúng câu hỏi của cô giáo vậy.
Lúc đó, anh vẫn còn nhớ, anh đã nói với em:
"Anh hy vọng, sẽ được cùng em nghe tiếng còi tàu nhiều lần nữa. Sẽ mãi được như thế."
Lúc đó, anh mới hỏi em:
"Em có thích nghe tiếng còi tàu không?"
"Dạ, thích chứ?"
"Tại sao em thích?"
"Vì em nghe tiếng còi tàu, cảm giác như được gặp lại người thân. Cảm giác được hội ngộ tương phùng một ai đó ở xa đi về. Em không biết tại sao, nhưng mà em cứ luôn có cảm giác như vậy."
Đến bây giờ, anh vẫn nhớ như in câu nói của em lúc đó, tiếng còi tàu đúng là dấu hiệu của sự hội ngộ tương phùng. Của những người đi tàu xa đất liền được gặp người thân sau bao ngày xa nhà, được gặp lại vợ con sau những ngày ra khơi.
Nhưng em có biết, tiếng còi tàu cũng là dấu hiệu cho sự chia tay… Là thời điểm con tàu phải xuất bến, phải đi tới những vùng biển, những mảnh đất xa xôi và tạm chia tay những người ở đất liền. Và em và bé Anna đã rơi vào trường hợp này. Đành phải chấp nhận thôi, đây là cuộc sống, và anh với em phải làm quen.
Em từng nói, câu nói em thích nhất, đó là "Let it be." Cứ để mọi chuyện tự nhiên. Và bài hát em yêu thích cũng như câu nói em yêu thích này.
(Trích lời bài hát "Let it be")
Anh sẽ như vậy, "let it be."
Mọi chuyện vốn dĩ nó sẽ như vậy.
Khoảng cách trong tình yêu có quan trọng? Thôi thì "Let it be". Mọi chuyện vốn dĩ nó sẽ phải như vậy, đúng không em? Anh hy vọng sẽ được nghe tiếng còi tàu thêm một lần nữa, và nhiều lần nữa. Và trên tàu ấy, sẽ có mẹ và con đang vẫy tay đợi bố.
Bố yêu con, Anna. Cho dù khoảng cách có xa như thế nào đi nữa, thì bố vẫn yêu con, và yêu mẹ của con.
Gửi em, mẹ của bé Anna. Em vẫn còn yêu anh chứ?
Đêm nay, anh nằm chỉ biết nghe tiếng còi tàu xa xa.
---
**Đôi lời dành cho anh em voz:**
Thật ra ban đầu khi mình viết những dòng tâm sự lên voz (ban đầu ở f17, nhưng có sự cố nhỏ nên mới chuyển qua đây) thì ban đầu kiểu cũng như chỉ tâm sự, viết lên đây cho giải tỏa bớt stress vì những áp lực cuộc sống, cũng như chuyện tình yêu này nọ thôi. Mình xem thớt này là nhật kí mở của chuyện tình giữa mình và nhỏ, và sau này là có thêm sự xuất hiện của bé Anna trên đời nữa.
Nên những tin nhắn, những comment trả lời hỏi thăm động viên của mấy bác, làm em cảm động và tin rằng phần lớn sẽ đồng cảm được câu chuyện của em.
Nhiều bác đọc xong những lời tâm sự của em, có thể cảm nhận được rằng, hay thắc mắc và có chung cảm giác là em không được quyết liệt, hay chưa đấu tranh hết mình để giành lấy tình yêu về phía mình. Thì em cũng trả lời là những gì các bác cảm nhận là đúng, không sai đâu. Có thể em chưa quyết liệt, nhưng em tin em đã làm hết sức có thể trong khả năng. Và em tin sau này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ không hối tiếc về những gì mình đã làm.